Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 70: Tiên thiên cương khí.

Chương 70: Tiên thiên cương khí.


Trên nhà cao tầng, Tiêu Trần, Hoắc Thanh Tùng, Tiểu Viện đang nhìn ra xa.
Ở góc độ này, vừa dễ dàng nhìn xuống toàn cảnh Hoắc gia, nhìn không thiếu nơi nào.
Hệ thống phòng vệ của Hoắc gia, so với biệt thự ở Minh Nguyệt Sơn còn vững chắc cùng tinh vi hơn.
Ngoại trừ việc theo dõi không góc chết, cũng có không ít võ giả nội kình âm thầm quan sát.
Dù nói thế nào, thì Hoắc gia cũng là một trong ba đại gia tộc Giang Nam.
-Tiêu tiên sinh, tại sao chúng ta phải tới nơi này?
Hoắc Thanh Tùng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Chủ viện của Hoắc gia ở giữa xung quanh là sản nghiệp của Hoắc gia, là nhiều nhà cao tầng, hiện tại bọn họ đang đứng ở một trong số nó.
Đứng ở chỗ này, thực sự là có thể quan sát được một số tình huống của Hoắc gia, nhưng không có chút ý nghĩa nào.
-Thanh Tùng, tiên sinh tự có ý của mình, ngươi cần gì phải nói nhiều?
So với Hoắc Thanh Tùng thì Tiểu Viện nhìn thoáng hơn.
Nếu lúc trước đã đáp ứng, tất cả đều nghe theo Tiêu Trần chỉ huy, liền tuân thủ quy tắc.
Nếu mà tin tức bắt buộc phải có, tin là Tiêu Trần sẽ nói cho bọn họ biết.
-Được rồi, Cát tông sư không đến, chúng ta không nên làm bậy!
Hoắc Thanh Tùng đang nói, chợt nghe được một thanh âm vang dội.
-Ta đã đến!
Tiếng nói rơi xuống, một bóng người đến.
Cát Xuyên vẫn mặc một bộ đồ xanh, thần thái lạnh lùng cao ngạo của một vị Tông sư.
-Cát tông sưu!
Hoắc Thanh Tùng cùng Tiểu Viện ra chào một cái.
Tiêu Trần xoay người, ánh mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
-Ngươi tới trễ!
Cái Xuyên cười lạnh:
-Ta có thể đáp ứng các ngươi là ra tay đã rất cho mặt mũi rồi, chẳng lẽ thật nghĩ ta xem sắc mặt ngươi làm việc?
-Tiêu tiên sinh, Cát tông sư, xin lấy đại cục làm trọng, đến giờ phút quan trọng, không nên lục đục!
Mạnh Tiểu Viện cầu khẩn hai người.
Nàng đi mời Cát Xuyên đã nói rõ, lần này đề nghe Tiêu Trần chỉ huy, nhưng rõ ràng là Cát Xuyên không muốn.
-Khong phải ta muốn lục đục, mà tiểu bối này không có lễ phép!
Cát Xuyên lãnh đạm nói:
-Kỳ lực, ngươi cần gì phải nghe tiểu tử này? Hắn mới được bao lớn, ta không tin hắn có thể trị được bệnh mà Hoàng y sư bó tay
Mạnh Tiểu Viện nói:
-Cát tông sư, ta tin Tiêu sinh nắm chắc, hắn nói cha ta không phải bị bệnh, mà là bị trúng cổ độc!
-Cổ độc?
Ánh mắt Cát Xuyên lóe lên.
-Đúng, Tiêu tiên sinh nói cổ độc thì không phải là y thuật có thể trị, cho dù là thần y Lâm Hưng Thành cũng không được!
-Ha ha… loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin sao?
Cát Xuyên cười lớn, trọng giọng nói của hắn đầy ý xem thường.
-Ta không cần ngươi phải tin tưởng!
Tiêu Trần có chút mất kiên nhẫn với Cát Xuyên rồi.
-Nếu ngươi không muốn, rời khỏi là được, việc này cũng không nhất định cần ngươi tham gia.
-Hừ!
Cát Xuyên hừ lạnh nói:
-Không có ta, sợ là ngay cả của Hoắc gia, các ngươi cũng không vào được?
Hoắc Thanh Tùng cũng gấp gáp:
-Tiêu tiên sinh, Hoắc Viễn đã làm xong mọi bố cục, sẽ không cho chúng ta tùy tiện đi vào, không có Cát tông sư, sợ rằng…
-Ta nói thêm một câu nữa, bảo hắn cút!
ngữ khí của Tiêu Trần không cho mọi người phản bác.
Hắn phải ra tay chữa trị cho Hoắc Lâm, trong quá trình không thích cho ai quấy rầy, vì thế muốn để cho Cát Xuyên bảo vệ hắn, nên ngay từ đầu hắn không có từ chối.
Nhưng thái độ của Cát Xuyên làm cho hắn thấy khó chịu, nên đã thay đổi chủ ý!
-Tiểu tử thối, ngươi quá đắc ý vênh váo rồi!
Cát Xuyên tức giận:
-Nhìn tuổi tác của ngươi còn nhỏ, ta không tính toán với ngươi. Nhưng ngươi nhiều lần cố ý gây sự với ta, ta cảm thấy cần phải giáo huấn ngươi một chút.
Tông sư không thể nhục.
Coi như là thần y Lâm Hưng Thành cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi, mọi người có vai vế ngang nhau.
Tiêu Trần là cái thá gì?
Cho dù hắn biết một chút y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cho Hoắc Lâm, cũng không có tư cách kích động một tên tông sư.
-Xem quyền!
Cát Xuyên đánh về phía Tiêu Trần một quyền.
Tốc độ ra quyền của tông sư nhanh biết bao?
Hoắc Thanh Tùng, Mạnh TIểu Viện muốn ngăn cản nhưng không thể kịp chỉ có thể nhìn nắm đấm của Cát Xuyên đánh về phía Tiêu Trần.
Tuy rằng Cát Xuyên không có sát ý, chỉ là muốn giáo huấn Tiêu Trần một chút, nhưng dù sao cũng là Tiên Thiên Tông Sư, một võ giả nội kình làm sao có thể ngăn dược.
Hoắc Thanh Tùng có thể nghĩ ra cái thảm trạng của Tiêu Trần rồi, trong lòng sinh ra bất ổn.
Nếu Tiêu Trần tức giận không chữa bệnh nữa thì sao bây giờ?
Nhưng mà sự thất đã chứng minh, là hắn nghĩ nhiều rồi.
Ngay tại khi nắm đấm của Cát Xuyên vào cơ thể của Tiêu Trần thì, không giống như là tưởng tượng, ngược lại nắm đấm đánh vào không khí.
Hoặc là nắm đấm này trực tiếp đánh qua người Tiêu Trần.
-Tàn ảnh?
Sau khi Cát Xuyên khiếp sợ, quay đầu lại.
Chẳng biết từ lúc nào mà Tiêu Trần đã ở sau hắn, đưa lưng về phía hắn.
Cái bóng lưng này có bao nhiêu là ngạo mạn?
phảng phất như hắn chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn.
-Lúc nào ngươi…
Cát Xuyên không thể nào hiểu được.
Hắn là Tiên Thiên Tông Sư, lại không nhìn thấu thân pháp của một tên thiêu niên?
Tiêu Trần nhìn hắn một cái nói:
-Đứng yên để cho ngươi đánh, còn không đánh trúng, trình độ như ngươi cũng muốn dạy dỗ ta?
Cát Xuyên nghe vậy, lập tức giận dữ quát lên:
-Hỗn lão, ta là Tiên Thiên Tông Sư, ngươi dám coi thường ta sao?
Tiêu Trần chế giữ:
-Tiêu Trần rất giỏi sao, trước đây ta thuận tiện giết chết hai cát Tiên Thiên Tông Sư!
lời này vừa nói ra, làm thần sắc Cát Xuyên ngẩn ngơ.
Hoắc Thanh Tùng cùng Mạnh TIểu VIện khiếp sợ vô cùng.
Trước đây Tiêu Trần từng giết Tiên Thiên Tông Sư?
Còn là hai cai?
-Không có khả năng, ngươi cho rằng chuyện hoang đường này có thể hù dọa ta sao?
Cát Xuyên mạnh mẽ áp chế sợ hãi trong lòng, toàn thân ngưng tụ nội kình.
-Nếu ngươi đã nói cuồng ngôn như vậy, ta liền đánh tiếp một chiêu nữa!
Một tên Tiên Thiên Tông Sư, có thể thu phát nội kình tự nhiên, cách không lấy mạnh người.
Vừa rồi hắn dùng quả đấm để công kích Tiêu Trần, chính là sợ không nắm giữ tốt lực đạo, liền đem Tiêu Trần đánh chết.
Mà lúc này, Cát Xuyên không giữ lại chút nào.
-Trảm!
nội kình hóa kiếm, một kiếm cách không chém ra.
Cát Xuyên tự tin, một kiếm này chảm sắt như chếm đậu hũ.
Thân thể máu thịt như Tiêu Trần làm sao có thể cản?
nhưng mà, loại tự tin này của hắn không có kéo dài lâu.
Một màn tiếp theo làm hắn hoài nghi đầu óc của mình.
Tiêu Trần vẫn đưa lưng về phía hắn, không có bất kỳ động tác gì, mặc cho kiếm trảm trên người hắn.
-Bành!
Ánh sáng lóe lên, kiếm ảnh bị đánh bay ra ngoài, vỡ nát thành hư không.
Tiêu Trần, không bị thương chút nào.
-Tiên thiên cương khí?
Cát Xuyên cùng Hoắc Thanh Tùng ồ lên, vô cùng kinh hãi.
Manh TIểu Viện thì không hiểu, hỏi:
-Thanh Tùng, Tiên thiên cương khí là cái gì?
Hoắc Thanh Tùng giải thích:
-Kỳ thực trong Tiên thiên cũng có sự khác biện, cụ thể là chia làm bốn cảnh giới.
-Tiên thiên có bốn cảnh giới?
Mạnh Tiểu Viện ở phương diện võ đạo, có nhận thức kém xa Hoắc Thanh Tùng, cho nên nghe xong sửng sốt.
-Ừm, phần lần mọi người biết võ giả tiên thiên cũng chỉ là cảnh giới đầu tiên, cũng chính là hóa kình
Hoắc Thanh Tùng chậm rãi nói:
-mà cảnh giới thứ hai, chính là cương kình. Ngưng luyện tiên thiên cương khí, đạo thương bất nhấp, thủy hỏa bấp xâm, áp đảo bên trên hóa kình.
-Áp đảo hóa kình?
nghe vậy nội tâm của Mạnh Tiểu Viện chấn động.
Cát Xuyên chỉ là Hóa kình, mà Tiêu Trần là cương kình.
Nói cách khác, thực lực của Tiêu Trần hơn Cát Xuyên rất nhiều.
Thì ra hắn không cho Cát Xuyên mặt mũi, cũng không phải ngu dốt, mà là hắn không để Cát Xuyên vào trong mắt


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất