Chương 74: Tranh giành biệt thự.
Âu Dương gia ở tỉnh Giang Nam có địa vị khá cao, bọn họ giống với Hạ gia ở Thành phố Lan Ninh.
Đều thuộc về kinh tế gia tộc, phải triển rất nhanh, giàu nứt đố đổ vách, nhưng cùng các đại gia tộc khác mà so sánh, lại thiếu hụt nội tình.
Hôm nay, Âu Dương Hồng vừa tới công ty đã nhận được một chút điện thoại
-Âu Dương tiên sinh, ta là Hoắc gia Hoắc Thanh Tùng, có một vấn đề cần nói chuyện vưới ngươi!
..
Ngày hôm qua Nguyễn Tiểu Thiến đã dọn vào ở biệt thự.
Nguyễn gia ở tỉnh Giang Nam chỉ là một cái gia tộc tầm trung, vào ở được một ngôi biệt thự như này, chỉ có là mơ ước.
Hôm nay, mộng tưởng đã được thực hiện.
-Mấy ngày nữa, ta sẽ mở một tiệc rượu cỡ lớn ở đây, mời tất cả bạn học cùng qua.
Nguyễn Tiểu Thiến nghĩ ra một cái tư tưởng rất đẹp.
Âu Dương Vũ là học trưởng của nàng, trong trường có rất nhiều nữ sinh mến hắn, nhưng mà cuối cùng hắn chọn mình.
-Làm như vậy, các nàng sẽ ghen tị phát điên!
Nguyễn Tiểu Thiến nhiếc miệng cười một cái.
Lúc này còn không cố gắng khoe khoang thì chờ đến khi nào?
Suy nghĩ một chút về bộ dáng hâm mộ của đám bạn, nàng hưng phấn vì có cảm giác thành tựu.
Cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện cho bạn trai Âu Dương Vũ, nhưng mà phát hiện di động hết pin.
-Được rồi, ta đi dạo một chút!
Để di động sạc pin, Nguyễn Tiểu Thiến đi xuống lầu, chuẩn bị đi dạo quanh.
Biệt thự lớn như vậy, rất nhiều chỗ nàng chưa từng đi tới.
Rất nhanh, khi nàng đi tới bể bơi, lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
-Là ngươi?
Nguyễn Tiểu Thiến nhận ra thiếu niên đang đứng, chính là thằng nhà quê mà hai ngày trước nàng gặp ở bên ngoài.
-Quả nhiên ngươi là kẻ trộm!
Nguyễn Tiểu Thiến tức giận, hỏi:
-Làm sao ngươi vào đây, có tin ta gọi cảnh sát hay không?
Tiêu Trần đáp lại nhàn nhạt:
-Ta không phải là kẻ trộm!
Nguyễn Tiểu Thiến cười lạnh:
-Gạt trẻ con à, nơi này có bảo vệ, ngươi nám nói ngươi không phải đến ăn trộm đồ?
-THứ nhất, là ta quang minh chính đại bước vào, thứ hai, ta không phải đến trộm đồ, chỉ tới đi dạo một vòng.
-Đi dạo một vòng? Ngươi coi nơi này là chợ à?
Nguyễn Tiểu Thiến không biết nói gì nữa:
-Ngươi biết ở đây một mét vuông bao nhiêu tiền không?
-Ta biết, lần trước nghe ngươi nói rồi, cho nên rất hâm mộ!
Tiêu Trần than thở:
-Ngươi ở một nơi lớn như vậy, rất tự do nha!
Nguyễn Tiểu Thiến hừ:
-Đây cũng không phải lý do mà ngươi đến đây!
-Vì sao ta cảm thấy hâm mộ thì không thể đến?
-Ngươi ngu rồi sao? Chỗ này là để cho ngươi ở à?
-Vậy thì khó nói, ta thấy nơi này rất thích hợp với ta, có lẽ về sau ta sẽ ở đây.
Nguyễn Tiểu Thiến nghe vậy ngẩn người ra, lập tức cười nói:
-Ngươi ở nơi này, vậy ta ở đâu?
Tiêu Trần liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
-Ta vừa nhìn bạn trai ngươi kí một cái hợp đồng, dường như bên trên cũng không có tên của ngươi, chắc là khối bất động sản này cũng không đứng tên ngươi đi?
-Ta cùng Vũ ca còn chưa kết hôn, sau khi kết hôn sẽ tự động thêm vào, ngươi lo lắng cái này làm gì?
Nguyễn Tiểu Thiến trả lời lại theo bản năng.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện có gì đó không đúng.
-Ngươi xem qua hợp đồng? Lúc nào? ở đâu?
Tiêu Trần nói:
-Ngay vừa rồi, bản hợp đồng cũ kia đã bị xé bỏ, bọn họ hiện tại, chắc là làm bản hợp đồng mới.
-Cái gì?
Nguyễn Tiểu Thiến sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh nàng cảm giác lời nói này là vô căn cứ, cho rằng Tiêu Trần đang nói dối, nở nụ cười lạng.
-Ngươi định lừa ai, hợp đồng nói xé là xé, nào có đơn giản vậy?
Tiêu Trần không đáp lại.
Bởi vì, cũng không cần hắn trả lời.
Hoắc Thanh Tùng chạy tới, đem một phần văn kiện giao đến tay Tiêu Trần, cung kính nói:
-Tiêu tiên sinh, thủ tục đã làm xong, còn cần ngươi ký tên trên hợp đồng.
-Ừ!
Tiêu Trần nhận lấy văn kiện, dùng một viết tên vào.
Nhưng mà không phải tên Tiêu Trần, mà là Tiêu Vũ Phỉ.
Hoắc Thanh Tùng thấy vậy cũng không nói gì, hắn biết rõ quan hệ Tiêu Trần cùng Tiêu Vũ Phỉ.
-Này, ngươi là ai, sao lại vào được đây, còn ở đây ký cái hợp đồng gì?
Rốt cục thì Nguyễn Tiểu Thiến cũng nhận thấy sự việc không bình thường, lớn tiếng hỏi.
-Tiêu tiên sinh, vị tiểu thư này là…
Hoắc Thanh Tùng nhìn về phía Tiêu Trần hỏi.
Hắn không biết Nguyễn Tiểu Thiến, sợ Nguyễn Tiểu Thiến có quan hệ gì với Tiêu Trần, không dám thờ ơ.
Tiêu Trần nhàn nhạt đáp:
-Ta không quen nàng, có lẽ là lén lút chạy đến, chuẩn bị trộm đồ chăng?
Nguyễn Tiểu Thiến nghe vậy, trợn mắt ha mồm nhìn Tiêu Trần, trong đầu nghĩ, ngươi còn biết xấu hổ sao?
Hoắc Thanh Tùng nghe vậy, giận dữ:
-Hỗn lão, tuổi còn nhỏ mà không chịu học, chạy đến đây trộm đồ, có tin ta nói bảo vệ đuổi ngươi ra ngoài hay không?
Trong lòng Nguyễn Tiểu Thiến tràn đầy tức giận.
Quát lên:
-Hai người các ngươi là người nào, không nói rõ thân phận, ta sẽ báo cảnh sát!
-Được, ngươi cứ việc báo cảnh sát, chúng ta chờ!
Hoắc Thanh Tùng cười lạnh.
Sao đầu năm nay kẻ trộm lại kiêu ngạo như vậy, còn muốn gọi cảnh sát?
-Nguyễn Tiểu Thiến, sau ngươi còn ở chỗ này
lúc này, thấy hai tên nam tử âu phục đi tới.
-Âu Dương thúc thúc!
Nguyễn Tiểu Thiến kinh sợ nói:
-Sao ngươi lại ở chỗ này?
Âu Dương Hồng trầm mặt:
-Ta còn đang hỏi ngươi, Vũ Nhi không nói cho ngươi sao, bảo ngươi lập tức dọn đi?
-Vì sao phải dọn đi, Vũ ca ca cho ta ở nơi này!
-Bởi vì biệt thự đã thuộc về Tiêu tiên sinh!
Hoắc Thanh Tùng nói.
-Tiêu tiên sinh?
Nguyễn Tiểu Thiến ngẩn người ra, nhìn về phía Tiêu Trần không tin.
-Ngươi nói hắn?
Hoắc Thanh Tùng gật đầu:
-Không sai!
Tiêu Trần giơ bản hợp đồng trong tay ra:
-Xin lỗi, ta không định có ý tưởng gì với biệt thự này, nhưng ngươi lại nói nó tốt như vậy, ta liền mua trải nghiểm.
Lời này, chính là để người ta tức ói máu ra mà.
Một cái nhà giá trị hai trăm triệu, mua để trải nghiệm?
-Không có khả năng!
Nguyễn Tiểu Thiến có chút không tiếp thu nổi.
Lúc trước, nàng còn giễu cợt Tiêu Trần, nói hắn không có va chạm với xã hội, là một thằng nhà quê.
Kết quả là, hắn nháy mắt mua lại biệt thử.
Đây là cái gì?
-Âu Dương thúc thúc, vì sao ngươi lại đem biệt thự bán đi? Ta với Vũ ca làm sao bây giờ?
Nguyễn Tiểu Thiến không hiểu.
Không lâu trước đây, Âu Dương gia mua được biệt thự này, hơn nữa Âu Dương gia không thiếu tiền, tại sao lại bán biệt thự đi?
Âu Dương Hồng hừ lạnh:
-lẽ nào Vũ nhi không nói cho ngươi, hắn đã chia tay với ngươi sao?
-Chi tay?
Đối với Nguyễn Tiểu Thiến mà nói, đây chính là một tiếng sấm.
-Không có khả năng, ta không tin!
Nguyễn Tiểu Thiến như bị nổi điên, xông thẳng lên lầu.
Điện thoại của nàng đang tắt máy, lẽ nào lúc đó là lúc Âu Dương Vũ muốn gọi điện chia tay?
-Tiêu tiên sinh, ta sẽ bắt nàng rời đi!
Âu Dương Hồng biểu thị áy náy với Tiêu Trần.
Kỳ thực, nếu riêng Hoắc Thanh Tùng tìm hắn, nói muốn mua biệt thự này, hắn sẽ không đám ứng.
Âu Dương Gia có thể kém hoắc gia, nhưng cũng không đến mức nhìn sắc mặt Hoắc gia để làm việc, không cần phải nịnh hót.
Nhưng Hoắc Thanh Tùng lại đem thân phận Tiên Thiên Tông Sư của Tiêu Trần tiết lộ cho Âu Dương Hồng, lên Âu Dương Hồng không dám không nghe theo.
Vừa đắc tội Hoắc gia vừa đắc tội ta, quá ngu xuẩn rồi!
Hơn nữa, hắn cũng không ưng quan hệ của con với Nguyễn Tiểu Thiến, nên mượn đề tài này để nói chuyện, nhanh chóng cho hai đứa chia tay.
-Nhanh lên đi, còn đem toàn bộ bảo vệ với người giúp việc đi hết đi!
Tiêu Trần thích ở một mình tu hành hơn.
-Được!
Âu Dương Hồng đáp ứng.
Tiên Thiên Tông Sư thì cần gì bảo vệ?
-Ừm, ta đi ra ngoài một hút, hy vọng lúc về thì mọi việc đã xong!
Tiêu Trần nói xong, liền rời khỏi biệt thự.