Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 73: Vạn Độc Môn

Chương 73: Vạn Độc Môn


Một tên tiên thiên, hai tên nửa bước tiên thiên, trong khoảnh khắc đều toàn diệt, đối với người tại đây mà nói, chính là một chấn động.
Đặc biệt là Hoắc Viễn.
Tâm lý lúc này chỉ còn sợ hãi!
Hắn bỏ ra số tiền lớn mời được ba cao thủ huyết bảng, chuẩn bị đối phó với Cát Xuyên.
Nhưng bây giờ, bọn họ còn chưa nhìn thấy địch nhân đã chết đi rồi.
Đám bảo vệ cùng sát thủ áo đen đứng ở đó, thấy cảnh tượng này liền quăng hết vũ khí xuống, quỳ dưới đất xin ta mạng.
-Gia chủ tha mạng!
Ánh mắt Hoắc Viễn ngưng lại khụy xuống đất, không còn khí lức, không có thần trí.
Nhiều năm mưu đồ như vậy, chỉ thất bại trong một đêm.
Nhưng hắn biết, không phải là năng lực mình không đủ, mà là gặp phải địch nhân không thể chống lại.
Người kia nhìn như học sinh trung học, lại có khả năng khủng bố.
Tuy rằng hắn sớm nhìn thấu tất cả, đề phòng tất cả, nhưng vẫn không bù đắp được chênh lệch.

-Không sai, nên kết thúc thôi!
Tiêu Trần thở ra một hơi.
Lần này hắn sử dụng Hoàng Cực Hóa Tiên Quyết để đánh đàn, tiêu hao không nhỏ.
Về sau không cần thì tuyệt đối không dùng phương pháp này.
Lập tức, ánh mắt của hắn rơi vào trên đàn.
Bộ đàn này trên địa cầu mà nói, chất liệu đã cực tốt rồi, nhưng cũng không phải là tiên khí hay linh khí, chỉ là một chiếc đàn phàm.
Mặc dù hắn một mực dùng chân khí bảo vệ dây đàn, đồng thời đè thấp uy lực của Phục Hy Thần Thiên lên, nhưng dây đàn không chịu nổi, một khắc cuối cùng thì đứt đoạn.
Nhưng mà, cũng hợp tình hợp lý thôi.
Phục Hy Thần Thiên cũng không phải bản gốc.
Sau khi hắn đạt thành tựu Tiên Hoàng ngao du vũ trụ, nềm nhiền vị dắng, trong đó có nhân giới, cũng có cấp cao tiên giới.
Một mặt, hóa phàm lịch luyện.
Mặt khác, hắn cũng thấy được nhiều đồ vật chưa từng tiếp xúc qua.
Giống như Phục Hy Phần Thiên Hưởng.
Tác giả của Phục Hy Phần Thiên có tu vi không bằng hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, đây là một chiêu thức huyền bí, có nhiều điểm thích hợp với hắn.
Cho nên hắn dùng Hoàng Cực Hóa Tiên Quyết, diễn hóa ra Phục Hy Thần Thiên Hưởng, hoàn thiện cầm đạo của hắn.
-Tiêu tiên sinh?
Mạnh Tiểu Viện hỏi dò một câu.
Tiêu Trần đáp lại:
-Sự tình đã giải quyết rồi, bệnh của cha chồng ngươi cũng chữa khỏi!
-Thật không?
tuy rằng Mạnh Tiểu Viện nhìn xuống phía dưới có một đống người, nhưng bởi vì khoảnh cách khá xa, trời cũng tối nên nàng không biết được tình huống cụ thể.
Dù sao thì, nàng cũng không có thần thức giống như Tiêu Trần.
-Đương nhiên, ta đưa ngươi đi xuống!
Tiêu Trần đứng đậy, đánh ra một hcuowrng.
Một khắc sau, Mạnh Tiểu Viện cũng giống như Hoắc Thanh Tùng, từ cao bay xuống, rơi vào trong sân Hoắc gia.
-Hình như còn có cá lọt lưới!
tự lẩm bẩm, thân ảnh Tiêu Trần biến mất tại chỗ.

Chu Nho bị phản phệ chỉ hôn mê, cũng không có bị sét đánh chúng, cho nên sau một quãng thời gian liền tỉnh lại.
-Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Hắn cố nén đau, có một kinh ngạc không tên hiện lên.
Nếu mà chỉ dùng tiếng đàn đã có thể dẫn lôi điện, không khỏi quá đáng sợ đi, quả thực là thủ đoạn của thần tiên.
-Không thể tiếp tục ở nơi này, phải rời đi!
Chu Nho chẳng quan tâm đến Hoắc Viễn, cũng không để ý đến kế hoạch nhằm vào Hoắc gia, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.
Nhwung mà lúc hắn chuẩn bị chạy trốn, lại thấy được phía trước xuất hiện một bóng người cản đường.
-Ngươi muốn đi sao?
Chu Nho kinh ngạc nói:
-Ngươi là người phương nào, tại sao lại cản đường ta?
-Ngươi cho rằng ta là ai?
Tiêu Trần hỏi ngược lại.
Chu Nho nhìn chằm chằm Tiêu Trần, thấy Tiêu Trần vẫn đưa lưng về phía hắn,hắn quát lên:
-Chẳng cần biết ngươi là ai, giết ngươi rồi nói, U Minh tà trảo!
Nắm ngón tay thành trảo, chộp về phía sau Tiêu Trần.
Lực lượng một chiêu này, sánh ngang với cường giả hóa kình.
Nhưng mà khi hắn vừa tiếp cận, thì thấy thần quang lóe lên.
Bành!
Toàn thân Tiêu Trần có một lực lượng thần bí bảo vệ, tà ma không xâm phạm được, Chu Nho bị đẩy lùi ra sau
-Xem ra lực lượng của ngươi, cũng không có gì đặc biệt, uổng ta đi một chuyến tay không!
Thân hình Tiêu Trần vẫn không nhúc nhích, ngón tay bắn ra một đạo kiếm quang.
Chu Nho hô lên kinh hoàng:
-Tiền bối, tha mạng… ta là người Vạn Độc Môn…
Hưu!
Ánh kiếm nháy lên, chui vào trong thân thể Chu Nho, sau đó nổ tung.
-Ngọc Tiêu môn sa sút, những môn pháp tạp nham cũng dám nhảy ra?
Tiêu Trần chưa từng nghe qua Vạn Độc Môn gì, càng không đặt vào trong mắt.
Hắn chỉ biết rõ, không có Ngọc Tiêu môn trấn áp, Thế lực cổ võ Hoa Hạ hoành hành vô kỵ, Quần ma loạn vũ.

Tiêu Trần đi vào trong sân thì thấy Hoắc Thanh Tùng đã nắm được thế cục rồi, hơn nữa đem Hoắc Viễn trói lại.
Kỳ thực, tu vi của Hoắc Viễn đã không yếu, nếu hắn phản kháng, Hoắc Thanh Tùng không làm gì được hắn.
Nhưng mà Hoắc Viễn đã tuyetj vọng, hoàn toàn không có ý phản kháng.
-Tiêu tiên sinh, đa tạ đại ân cứu mạng!
Hoắc Lâm thi lễ cảm ơn với Tiêu Trần, đồng thời cảm khái trong lòng.
Lúc trước hắn đi bái phật ở Thành phố Lan Ninh, ở miếu tự nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Trần.
Khi đó hắn còn tưởng rằng Tiêu Trần là một người học sinh nghèo túng, nên mời hắn một bữa cơm.
Mà cũng vì bữa cơm này, Tiêu Trần mới đến cứu giúp hắn?
Dù sao, nhân vật giống như Tiêu Trần vậy, tiền tài quyền quý đều không để vào mắt.
Tiêu Trần vung tay nói:
-Tuy rằng cổ độc trong người đã trừ, nhưng thân thể còn yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Hoắc Lâm thở dài nói:
-Có thể nhặt về cái mạng này là phúc đức rồi, về phần Hoắc Viễn….
-Đây là chuyện riêng của nhà các ngươi, muốn xử lý thế nào, thì các ngươi tự quyết định. Nhưng mà điều kiện Hoắc Thanh Tùng đáp ứng, chớ quên!
Hoắc Thanh Tùng vội vàng nói:
-Tiên sinh yên tâm, ta nhất định làm xong!
Tiêu Trần gật đầu một cái, bỗng nhiên bắn ra một đạo kình khí, đánh thẳng vào người hvv.
Hoắc Viễn kêu gào thảm thiết.
-Ta phế bỏ tà công của hắn, để tránh sinh ra rối loạn, các ngươi chậm rãi xử lý!
Tiêu Trần nói xong, liền rời khỏi Hoắc gia.
Một phen thanh tẩy của Hoắc gia, hắn không có hứng thú tham dự.
Chỉ có điều làm hắn nghi ngờ là, thực lực Hoắc gia còn không sánh nổi Sử gia ở Cổ Hải, vì sao có thể đứng trong tam đại gia tộc ở Giang Nam?
Trong này, có chút mờ ám!

-Thanh Tùng, ngươi đáp ứng Tiêu tiên sinh điều kiện gì?
Sau khi Tiêu Trần rời đi, Hoắc Lâm hỏi.
Hoắc Thanh Tùng trả lười thành thật:
-Là ngôi biệt thự trên đỉnh Minh Nguyệt Sơn, trước đây không lâu bị Âu Dương gia mua được.
-Hừm, bất kể như thế nào cũng phải làm Tiêu tiên sinh thỏa mãn!
-Yên tâm đi ba, vô luận như thế nào ta cũng sẽ đàm phán được!
Hoắc Lâm cũng không nghi ngờ năng lực thương nghiệp của Hoắc Thanh Tùng chút nào, vì vậy từ đầu hắn đã giao toàn bộ xí nghiệp gia tộc cho hắn xử lý.
Chỉ là quyết định này, đã đưa tới Hoắc Viễn ghen tị, cho nên có mối họa hôm nay.
-Sự tình biệt thự chỉ nhỏ, chuyện Cát Tông sưu mới là việc lớn!
Bỗng Nhiên Mạnh Tiểu Viện nói .
Hoắc Thanh Tùng nghe vậy, cũng biến đổi.
Hoắc Lâm hỏi:
-Cát tông sư? Hắn làm sao?
-Hắn… hắn bị Tiêu tiên sinh đánh chết!
-Cái gì?
Hoắc Lâm khiếp sợ.
Tuy rằng, Hoắc Lâm biết Tiêu Trần dùng tiếng đàn giết chết ba tên hắc y nhân, nhưng dù sao bọn họ cũng không biết thực lực hắc y nhân ra sao.
Nhưng Cát Xuyên thì không giống vậy.
Thường ngày, Cát Xuyên ở Giang Nam rất nổi danh, thường đi tham dự nhiều nơi, tam đại gia tộc cũng coi hắn như thượng khác.
Tên tuổi Tiên Thiên Tông Sư cũng được chứng minh là thật, sức ảnh hưởng không nhỏ.
Tiêu Trần giết hắn, vậy thì không thể dùng lời lẽ lấp liếm cho qua được.
-NHư thế nào đi nữa, cũng phải giấu giếm việc này, không để cho Tinh Võ Hiệp Hội biết, nếu không thì hậu quả khó lường.
-Hừm, trước mắt chỉ có thể làm vậy!
Hoắc Thanh Tùng thở dài một cái.
Tinh Võ Hiệp Hội vượt qua cả Cát Xuyên, hội trưởng của bọn họ, được xưng là đệ nhất cường giả Giang nam!
Đồng thời, hắn cũng chính là tên tiên thiên đệ nhỉ cảnh duy nhất ở Giang Nam trên mặt danh nghĩa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất