Chương 3
Nằm trên bàn phẫu thuật, những chuyện cũ lần lượt lướt qua trước mắt tôi.
Tôi như trở về khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Cố Minh Tắc, anh ấy từ phía sau lấy ra một cành hoa không biết hái từ đâu ra, đưa đến trước mặt tôi.
"Giang học muội, em có tin vào tình yêu sét đánh không?"
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ lúc đó Cố Minh Tắc mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Khi nói chuyện với tôi, anh ấy khom lưng, mái tóc lòa xòa trên trán, bên dưới là đôi mắt sáng lấp lánh.
Cái mùa hè oi ả đó, tình yêu của chàng trai nồng nhiệt đến mức khiến tôi không kìm được mà rung động.
Lúc đó hầu hết mọi người đều không ủng hộ tôi và Cố Minh Tắc ở bên nhau.
Bố của Cố Minh Tắc là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty niêm yết, mẹ anh ấy là một nhạc sĩ nổi tiếng, gia đình có vô số tài sản, một đôi giày tùy tiện cũng bằng tiền sinh hoạt phí mấy tháng của một sinh viên bình thường.
Còn tôi lại là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, dựa vào sự hỗ trợ xóa đói giảm nghèo mà từng bước đi đến ngày hôm nay.
Họ cho rằng Cố Minh Tắc ở bên tôi chỉ là nhất thời hứng thú, là thay đổi khẩu vị sau khi đã chán chê sơn hào hải vị.
Nhưng mấy năm sau đó, tình cảm trước sau như một của Cố Minh Tắc dành cho tôi đã tát vào mặt tất cả mọi người.
Sau khi tốt nghiệp, Cố Minh Tắc để từ chối đối tượng hôn nhân do bố mẹ sắp đặt, đoạn tuyệt với gia đình, chọn ra ngoài tự thân lập nghiệp.
Trong thời điểm khó khăn nhất, chúng tôi chen chúc trong căn phòng dưới tầng hầm chưa đầy mười mét vuông, một đồng tiền cũng phải chia làm đôi để tiêu.
Điều Cố Minh Tắc thường làm nhất là ôm tôi vào lòng khi đêm khuya thanh vắng, vùi đầu vào hõm cổ tôi khẽ nức nở.
Anh ấy nói xin lỗi tôi, vì đã không thể cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.
Lúc đó thật sự rất nghèo, nhưng tình cảm của chúng tôi cũng thật sự rất tốt.
Mãi đến năm thứ ba anh ấy khởi nghiệp, khi công ty bước vào giai đoạn quan trọng của vòng gọi vốn tiếp theo, tất cả các đối tác đồng loạt hủy hợp đồng.
Dự án của công ty buộc phải dừng lại.
Cố Minh Tắc khoảng thời gian đó lo lắng đến mất ngủ, ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo ở các bàn tiệc, cầu xin người khác cho anh ấy cơ hội.
Chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết ngày nào dưới áp lực nặng nề đã phải cúi đầu khom lưng trước một đám đàn ông trung niên hói đầu bụng bia.
Sau khi anh ấy lần thứ ba phải nhập viện vì uống rượu đến thủng dạ dày, tôi mới biết tất cả những chuyện này đều do bố của Cố Minh Tắc đứng sau giật dây.
Ông ấy muốn thông qua áp lực để Cố Minh Tắc khuất phục, quay về chấp nhận hôn nhân sắp đặt.
Nhưng Cố Minh Tắc đã kiên cường chịu đựng.
Tối hôm đó, Cố Minh Tắc mặt không chút máu nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, tay vẫn nắm chặt lấy tay áo tôi.
Ngày hôm sau, một người phụ nữ lạ mặt tìm đến. Cô ấy nói cô ấy tên là Minh Uyển, là đối tượng hôn nhân mà Cố gia đã chọn cho Cố Minh Tắc.
"Tôi có cách giúp Cố Minh Tắc."
Cô ấy mặc một bộ váy cao cấp đắt tiền ngồi đối diện tôi, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Khi nhìn thấy vẻ cảnh giác và kháng cự trên mặt tôi, cô ấy nở một nụ cười khó hiểu:
"Cô đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không phải muốn hai người chia tay ngay bây giờ, tôi chỉ muốn vào làm việc ở công ty Cố Minh Tắc.”
"Trước đây tôi đã đề nghị với anh ấy, nhưng anh ấy vì cô mà từ chối.”
"Nếu cô thật lòng muốn tốt cho anh ấy, thì nên đồng ý đề nghị của tôi, trừ khi cô không tin tưởng anh ấy, không tin tưởng tình cảm của hai người."
Sau khi Cố Minh Tắc tỉnh lại, tôi đã kể hết chuyện Minh Uyển tìm tôi, và bảo anh ấy đồng ý đề nghị của Minh Uyển.
Cố Minh Tắc mắt đỏ hoe, mạnh mẽ nắm tay tôi, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ "không".
Anh ấy khóc lóc hỏi tôi có phải muốn đẩy anh ấy cho người khác không, cầu xin tôi đừng bỏ rơi anh ấy.
Tôi lau nước mắt cho anh ấy: "Không sao đâu, em tin anh sẽ không làm em thất vọng."
Sau đó Minh Uyển vào công ty, dự án bị đình trệ cũng khởi động lại.
Mọi thứ đều như trở về điểm xuất phát, nhưng lại có vẻ gì đó khác biệt.
Ban đầu là Cố Minh Tắc ngày càng nhắc đến tên Minh Uyển nhiều hơn.
Anh ấy khen cô ấy có năng lực, tính cách tốt, thái độ làm việc nghiêm túc, nói trước đây đều hiểu lầm cô ấy rồi.
Họ cùng nhau làm dự án, cùng nhau thức đêm tăng ca sửa đổi phương án, cùng nhau đàm phán hợp tác.
Nhìn thấy Cố Minh Tắc và Minh Uyển ở bên nhau ngày càng nhiều, nỗi sợ hãi và hoảng loạn bao trùm lấy tôi, nhưng tôi lại không tìm được lối thoát.
Cho đến một lần Cố Minh Tắc đi công tác về, tôi lục trong vali của anh ấy tìm thấy một sợi dây chuyền phiên bản giới hạn.
Bên trong sợi dây chuyền có khắc chữ viết tắt tên của Minh Uyển.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Tôi gần như đã làm vỡ tất cả đồ đạc trong nhà.
Cuối cùng là Cố Minh Tắc quỳ xuống giải thích anh ấy chỉ là giúp Minh Uyển mang đồ từ nước ngoài về, chuyện này mới lắng xuống.
Nhưng sợi dây chuyền đó như một cái gai đâm vào thịt tôi.
Tôi biết đã có thứ gì đó thay đổi rồi.