Yêu Thầm Một Alpha

Chương 12:

Chương 12:
Lục Chi Dạng bị bố gọi đi giữa chừng.
Tôi ngồi ở góc sảnh trên ghế sofa, nhàm chán chọc chọc vào đĩa bánh ngọt.
Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, là Tô Minh Nguyệt.
Trong lúc trò chuyện, tôi có nghe được rằng doanh nghiệp của nhà họ Tô là chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu não bộ.
Nhưng tôi không biết, Tô Minh Nguyệt tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì.
Cô ta mỉm cười đổi lấy chiếc bánh gato đã bị tôi chọc nát, đưa cho tôi một đĩa mousse dâu: “Em gái, thử cái này đi, là chị dặn phục vụ mang đến đấy.”
“Ít đường thôi.”
Tôi cảnh giác nhìn Tô Minh Nguyệt: “Cô là ai, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Từ việc biết rõ thời gian phát tình của tôi, cho đến việc biết tôi không thích ăn đồ quá ngọt.
Sự hiểu biết của Tô Minh Nguyệt về tôi thật sự khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.
Cô ta… rốt cuộc là ai.
Tô Minh Nguyệt chớp chớp mắt đầy tổn thương, cô ta kéo dài giọng: “Ôi, thật buồn quá, em gái lại không nhận ra chị mình nữa rồi.”
Tôi nắm chặt ngón tay.
Cô ta thậm chí còn nói với tôi rằng tôi là người được cố ý đưa đến bên cạnh Lục Chi Dạng.
Một người như cô ta, làm sao có thể không khiến người ta đề phòng.
Tô Minh Nguyệt thở dài, cô ta bất lực nhún vai: “Em không tin chị thì thôi vậy.”
“Nhưng hôm nay chị đến tìm em, thật sự có một chuyện quan trọng.”
Cô ta cong khóe mắt: “Em gái, thời gian làm thí nghiệm cho em không còn nhiều đâu nhé.”
“Thời gian sắp hết rồi đấy.”
Thời gian? Thời gian gì? Thí nghiệm gì?
Tôi đang định hỏi, thì thấy Tô Minh Nguyệt lười biếng đứng lên, mỉm cười vẫy tay với tôi: “Em gái, chị có việc rồi, đi trước đây.”
Trong bữa tiệc, một người đàn ông mặc vest đen xuyên qua đám đông, cẩn thận nắm lấy tay Tô Minh Nguyệt.
Anh ta cau mày: “Cô lại bày trò gì nữa vậy.”
Tô Minh Nguyệt cười hì hì: “Em chỉ nhắc nhở em gái vài chuyện thôi mà.”
Anh ta nói: “Tổ tông của tôi ơi, cô đừng đi gây rối làm phiền Tô Nhất nữa, đợi cô ấy… cô ấy sẽ không…”
Lời của người đàn ông đó, nói đến cuối, tôi đã cách họ quá xa.
Chỉ có thể nghe thấy những từ rời rạc mơ hồ.
Tôi?
Tô Minh Nguyệt thật sự là chị tôi sao?
Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại cuộc sống trước khi xuyên không, nhưng trong đầu chỉ là một khoảng trắng, tôi không thể nhớ lại bất cứ điều gì.
Ký ức đầu tiên mà tôi có thể nhớ được bây giờ, là đứng trước cửa nhà Lục Chi Dạng, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ chiếu xuống, trong đó có bóng dáng một người đàn ông từ từ hiện ra.
Lục Chi Dạng bước đến phía tôi, anh ta đưa tay ra: “Tô Nhất, sao em lại ở đây?”
Tôi sững sờ một lúc, nhất thời không phân biệt được đó là ký ức hay hiện thực.
Nhưng tôi vẫn đặt tay mình lên.
Lục Chi Dạng kéo tôi dậy.
Là hiện thực.
Giọng Lục Chi Dạng mang theo tiếng cười, anh ta xoa xoa ngón tay tôi: “Tô Nhất, em sao thế? Trông ngây ngô quá.”
Tôi cười: “Giám đốc Lục, tôi là nhân viên trung thành nhất của anh.”
“Tôi sẽ không phản bội anh, mãi mãi không.”
Lục Chi Dạng nói: “Em có thể không làm nhân viên.”
Tôi: “Hả? Tôi có thể làm bố của giám đốc không?”
Lục Chi Dạng: “… Tô Nhất, tối nay tăng ca.”
Lục Chi Dạng đúng là tên tư bản vô lương tâm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất