Chương 13:
Hết kỳ nghỉ, tôi vẫn trở lại công ty.
Nhưng khi tôi quay về chỗ ngồi, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn tôi đã thay đổi từ sự lờ đi ban đầu trở thành... mãnh liệt?
Một Alpha bàn bên ân cần đưa cho tôi cốc nước, nhiệt tình nói: “Tô Nhất, nước nóng anh vừa lấy đây này.”
Một nữ Alpha khác lập tức chen anh ta sang một bên, đưa ra một cốc nước khác: “Một Omega yếu ớt đương nhiên phải uống nước ấm rồi! Anh không hiểu gì cả! Đồ đàn ông gia trưởng!”
Anh Alpha kia cứng cổ cãi lại: “Cô thì biết gì! Omega đương nhiên phải uống nước đun sôi đã được khử trùng bằng nhiệt độ cao!”
Cô Alpha không chịu thua: “Cái đồ đàn ông da dày xấu xa, không biết thế nào là bỏng à?”
Thấy hai người suýt nữa thì đánh nhau.
Tôi dồn hai cốc nước vào chung một cốc, ôm cốc ừng ực uống cạn, cười gượng gạo: “Tôi uống cả hai, uống cả hai, cảm ơn nhé.”
Hai Alpha kia lườm nhau một cái, cùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Ngay sau đó, các đồng nghiệp liên tục mang đồ ăn vặt đến cho tôi, giúp tôi chia sẻ công việc.
Thậm chí còn có người e thẹn mang hoa tươi đến tặng.
Đó là đồng nghiệp đã lỡ tay đập hỏng máy tính trong kỳ phát tình.
Anh ta ngại ngùng nói: “Tô Nhất, anh đã đổi hình nền máy tính mới thành ảnh của em rồi.”
Tôi: “...”
Không cần thiết đâu.
Khoảnh khắc tiếp theo, bó hoa bị người khác giật khỏi tay tôi, Lục Chi Dạng mặt lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người: “Tập trung ở đây làm gì, mau về làm việc đi.”
Mọi người không ai nhúc nhích.
Lục Chi Dạng: “Ai chưa làm xong việc trước 5 giờ chiều nay, trừ lương!”
Chỉ trong chớp mắt, tất cả giải tán.
Chỉ còn lại đồng nghiệp ngại ngùng đang đứng trước mặt tôi vẫn chưa rời đi.
Lục Chi Dạng ném thẳng bó hoa vào thùng rác, nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Anh còn không cút?”
Anh ta do dự một lát, rưng rưng nước mắt nói: “Tôi đi ngay đây.”
Lục Chi Dạng nhắc nhở: “Không được phép đặt ảnh đồng nghiệp làm hình nền máy tính, lần sau mà tôi thấy thì trừ lương!”
Anh ta: “Vâng.”
Sau khi mọi người đã đi hết, tôi vẫn còn đang ngẩn người.
Lục Chi Dạng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tô Nhất, em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Lần trước em gây ra rắc rối lớn như vậy, em cứ nghĩ mọi người sẽ ghét em lắm.”
“Các đồng nghiệp cũng tốt quá, không một ai oán trách em.”
Tôi mỉm cười nhìn Lục Chi Dạng: “Cảm ơn anh, Lục tổng.”
Đồng nghiệp biết tôi là Omega mà vẫn đối xử với tôi không chút hiềm khích, công lao này không thể không kể đến sự dụ dỗ bằng tiền bạc của Lục Chi Dạng, một nhà tư bản.
Tôi sẽ phải nợ Lục Chi Dạng bao nhiêu tiền đây...
Lục Chi Dạng sững lại, anh lắc đầu: “Không phải đâu.”
“Tô Nhất, đó là sức hút cá nhân của chính em.”
“Mọi người đều thấy em rất tốt.”
Giọng Lục Chi Dạng trầm đến mức gần như không thể nghe thấy: “Anh cũng vậy.”