Chương 14:
Vì mấy hôm trước không đến công ty nên tôi đã dồn lại rất nhiều công việc.
Đến khi tôi xử lý xong đống công việc lộn xộn thì ngoài cửa sổ đã lên đèn, các đồng nghiệp bên cạnh đã về gần hết.
Lục Chi Dạng đứng ngoài văn phòng, gõ vào cửa kính bên cạnh tôi, nhắc tôi đến giờ tan làm rồi.
Tôi ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhìn Lục Chi Dạng ngoài cửa sổ, không kìm được ngáp một cái: “Anh... à không, học trưởng...”
Ngay khoảnh khắc thốt ra câu đó, tôi sững sờ.
Học trưởng? Học trưởng nào cơ?
Lục Chi Dạng đẩy cửa văn phòng bước vào: “Em vừa nói gì thế?”
Tôi do dự một lúc, lắc đầu: “Không có gì.”
Lục Chi Dạng ho một tiếng, ánh mắt vô thức nhìn xuống: “Tối nay anh hẹn khách hàng đi ăn, em đi cùng anh tăng ca một chút.”
Tôi: “...”
Sự dịu dàng mà tôi vừa nghĩ rằng Lục Chi Dạng đang nhắc tôi tan làm lập tức biến mất, tôi “cộp” một cái đóng máy tính lại.
Lục Chi Dạng nhắc nhở: “Làm trâu làm ngựa.”
Tôi cười nịnh nọt bỏ máy tính vào túi xách, bợ đỡ nói: “Lục tổng có nhu cầu, kẻ hèn này đương nhiên là vạn tử bất từ.”
Tên tư bản đáng bị ngàn đao vạn kiếm.
Tôi đi theo Lục Chi Dạng lái xe đến địa điểm đã hẹn, đó là một nhà hàng tư nhân cực kỳ cao cấp, trang trí tao nhã, số lượng nhân viên phục vụ còn nhiều hơn khách.
Tôi tặc lưỡi một tiếng, đúng là tên tư bản ăn chơi xa xỉ.
Chúng tôi được nhân viên phục vụ đưa vào phòng riêng, ngồi một lúc nhưng vẫn không thấy khách hàng xuất hiện.
Lục Chi Dạng véo dái tai mình, ho một tiếng: “Khách hàng đột nhiên có việc nên không đến được.”
Tôi “à” một tiếng, vẻ mặt khó xử: “Nhưng chúng ta đã gọi món rồi mà.”
Lục Chi Dạng vừa nãy còn lấy danh nghĩa rèn luyện năng lực làm việc cho tôi, thẳng thừng ném thực đơn cho tôi, bảo tôi gọi món giúp khách hàng.
Tôi đã gọi xong món rồi, anh mới bảo là khách hàng không đến?
Lục Chi Dạng xoa xoa sống mũi: “Không sao, gọi rồi thì gọi rồi, chúng ta cùng ăn đi.”
Tôi nghĩ đến mức chi tiêu hàng ngàn tệ mỗi người của nhà hàng này, lập tức vui vẻ ngồi đối diện Lục Chi Dạng: “Được ạ.”
Lục Chi Dạng vừa nãy cũng gọi một bình rượu mận, lấy danh nghĩa chuốc say khách hàng để ký hợp đồng.
Tôi nghĩ không uống thì phí, liền tu hết vào bụng.
Ăn đến cuối cùng, tôi say khướt nhìn chằm chằm vào Lục Chi Dạng: “Học trưởng... sao lại có bốn anh vậy.”
Tôi nghiêng người qua sờ Lục Chi Dạng: “Đây một anh, đây một anh, đây một anh, đây một anh.”
Sờ đến cái cuối cùng, không còn là sờ vào khoảng không nữa, ngón tay tôi chạm vào sống mũi Lục Chi Dạng.
Tôi nhìn chằm chằm Lục Chi Dạng, cười ngây ngô: “Hóa ra học trưởng ở đây.”
Trong căn phòng riêng này, đột nhiên tràn ngập một mùi hương mùa đông ẩm ướt của cây nhựa ruồi không tan, một luồng khí tức nặng nề bao trùm lấy tôi.
Lục Chi Dạng nắm lấy tay tôi.
Anh nhìn thẳng vào tôi: “Tô Nhất, em muốn làm người làm công cả đời không?”
Tôi thành thật lắc đầu: “Không muốn.”
Lục Chi Dạng tiếp tục: “Vậy em muốn làm gì?”
Tôi chớp mắt, nói rành mạch rõ ràng: “Em muốn trở thành nhà tư bản vô lương tâm giống anh!”
Lục Chi Dạng: “...”
Anh dỗ dành: “Em muốn làm sếp thôi đúng không, anh đổi cách cho em nhé, làm bà chủ thì sao? Làm bà chủ thì chẳng khác nào sở hữu cả một công ty, thậm chí em còn có thể thu cả anh, ông chủ này, vào trong tay.”
Tôi suy nghĩ theo mạch tư duy của Lục Chi Dạng, lại thấy cũng không tệ.
Tôi gật đầu: “Được! Em muốn làm bà chủ!”
Lục Chi Dạng khẽ mỉm cười, cảm giác áp bức mãnh liệt như dã thú của Alpha lộ rõ trong pheromone lan tỏa từ anh, anh cúi đầu hôn lên đầu ngón tay tôi.
“Được, em sẽ làm bà chủ của anh.”