Yêu Thầm Một Alpha

Chương 6:

Chương 6:
Tài xế đưa tôi đến dưới lầu rồi rời đi.
Tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một phần đồ ăn, chuẩn bị mang về nhà để xoa dịu cái dạ dày đang đói meo của mình.
Đi qua khúc cua cầu thang.
Một cái bao tải ập thẳng vào mặt tôi!
Cái quái gì thế?
Lại nữa à?
Tôi cố gắng bảo vệ hộp cơm trên tay, ra sức giãy giụa: "Đủ chưa vậy!!! Có người bắt cóc Omega giữa phố nè!!!"
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Đừng thở."
Tính bướng bỉnh của tôi nổi lên, tôi cố vặn người, hít thở thật sâu. Nhưng không ngờ, một làn sương mù phun thẳng vào mũi và miệng tôi.
Tôi: “...”
Tôi mơ màng nghĩ, chết tiệt, đây là ete...
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy giọng nữ kia có chút đắc ý: "Thấy chưa, tôi đã bảo con bé này nhất định sẽ không nghe lời tôi mà."
Đối phương im lặng một lúc.
"Trông cô có vẻ rất đắc ý."

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang, bị trói chặt vào một chiếc ghế đẩu.
Vì cơ thể Omega quá mềm yếu, sợi dây thừng thô ráp siết chặt, rất nhanh đã hằn lên vài vết đỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi trầm tư một lát.
Người phụ nữ kia tiến lại gần hỏi tôi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Tôi từ từ nói: "Mấy hôm trước tôi bị muỗi đốt, giờ tôi cuối cùng đã hiểu tại sao vết đốt lại sưng to như vậy."
Vì tôi chết tiệt là một Omega!
Ông trời đã báo hiệu từ sớm, nhưng tôi lại không để tâm, còn than phiền sao muỗi ở thế giới này lại độc ác đến vậy.
Vết thương sưng tấy lên một cách đáng sợ trên làn da trắng mịn.
Tôi chỉ muốn khóc, tại sao lúc đó tôi lại không nghĩ đến điều này chứ?
Xin lỗi, ông trời.
Sực tỉnh lại, tôi mới thấy người phụ nữ đó đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Nhận ra hoàn cảnh hiện tại, môi tôi run rẩy: "Các người bắt cóc tôi làm gì?"
"Xin các người đừng làm hại tôi."
"Trong túi tôi chỉ còn một đồng rưỡi, các người cầm lấy rồi thả tôi đi đi huhu."
Số tiền này là phần còn lại sau khi tôi mua hộp cơm.
Người phụ nữ đó với vẻ mặt khó dò, lục lọi trong túi tôi, quả nhiên móc ra được một đồng rưỡi. Biểu cảm của cô ấy có chút khó tả: "Em sống thảm vậy sao?"
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt đau khổ: "Tôi thật sự rất nghèo, không có gì đáng để các người thèm khát đâu."
Cô ấy cúi xuống quan sát gáy tôi một lúc, rồi khẽ mỉm cười: "Em gái, mới đó mà em đã không nhận ra chị rồi à?"
"Tất nhiên là chúng tôi có việc cần đến em rồi."
Cô ấy rủ mắt, nhẹ nhàng hít ngửi tuyến thể của tôi: "Xem ra em hoàn thành nhiệm vụ không tệ nhỉ, nhanh như vậy đã câu được thiếu gia nhà họ Lục rồi."
Lông tơ tôi dựng đứng: "Cái gì?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất