Yêu Thầm Một Alpha

Chương 7:

Chương 7:
Khi Lục Chi Dạng lái xe đến đón tôi, tôi đang thảm hại ngồi xổm bên lề đường.
Chiếc siêu xe thể thao màu đen với những đường nét mượt mà lao tới, rồi dừng lại một cách vững vàng trước mặt tôi.
Lục Chi Dạng bước xuống xe, đôi chân dài săn chắc được bọc trong chiếc quần tây, mang giày da, đứng trước mặt tôi.
"Sao em lại đột nhiên chạy đến nơi hẻo lánh như thế này?"
Tôi sững sờ một lúc.
Gợi cảm thật.
Có lẽ sự kích thích từ kỳ phát tình vẫn chưa tan biến.
Khi ngẩng đầu nhìn Lục Chi Dạng, hai dòng máu mũi chảy dài xuống cằm, nhỏ lên quần áo.
Giọng Lục Chi Dạng khựng lại: "Có ai đánh em à?"
Tôi vội vàng xua tay, ngượng ngùng kéo áo khoác lên lau máu mũi, thẹn thùng nói: "Không không, chỉ là tự nhiên cảm thấy anh đẹp trai quá, đúng gu của tôi."
Lục Chi Dạng: “...”
Anh ấy quay người định về xe: "Tôi điên rồi mới lái xe đến cái nơi quỷ quái này để tìm em."
Tôi đáng thương kéo lấy vạt áo anh ấy: "Tổng giám đốc Lục, xin anh, chở tôi về nhà đi mà."
Tôi lật túi quần ra cho Lục Chi Dạng xem: "Tôi thật sự không còn đồng nào cả."
"Tôi cũng không thể bắt xe. Nếu anh không chở tôi về, có lẽ ngày mai tôi sẽ trở thành Omega đầu tiên chết đói bên lề đường mất."
Lũ bắt cóc đáng ghét, chết tiệt, chúng nó lấy đi cả một đồng rưỡi cuối cùng của tôi.
Lục Chi Dạng bất lực thở dài, anh ấy liếc mắt nhìn tôi: "Lên xe."
Ngồi ở ghế phụ, tôi rón rén nhìn Lục Chi Dạng, muốn nói lại thôi.
Anh ấy gõ gõ ngón tay lên vô lăng, hờ hững nhướn mày: "Chuyện gì, nói đi."
Tôi cẩn thận mở lời: "Tổng giám đốc Lục, có thể cho tôi mượn hai trăm tệ không?"
"Tôi vừa bị bắt cóc, bọn bắt cóc đã cướp đi một đồng rưỡi cuối cùng của tôi, tôi chưa có gì bỏ bụng cả."
Bánh xe nhanh chóng ma sát với mặt đường, phát ra tiếng rít chói tai.
Tôi suýt chút nữa đập đầu vào màn hình điều khiển trung tâm.
Lục Chi Dạng thắng gấp, anh ấy cau mày nhìn tôi: "Em nói gì cơ?"
Tôi ngập ngừng nói: "Có thể cho tôi mượn hai trăm tệ không?"
Lục Chi Dạng: "Câu tiếp theo."
"Tôi vừa bị bọn bắt cóc bắt đi."
Tôi kể lại tường tận mọi chuyện vừa xảy ra cho Lục Chi Dạng, tôi ấm ức vô cùng: "Bọn bắt cóc đó xấu xa lắm, không những vứt hộp cơm của tôi đi, mà còn lấy nốt một đồng rưỡi cuối cùng của tôi nữa."
Tôi kiên quyết phủ nhận mối quan hệ với bọn bắt cóc: "Tôi còn không biết cô ta, cô ta cứ nói tôi là em gái của cô ta."
Nhưng quỷ xui ma khiến thế nào, tôi lại giấu đi chuyện người phụ nữ đó bảo tôi phải câu dẫn Lục Chi Dạng.
Lục Chi Dạng im lặng một lát.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, rồi vỗ vai tôi: "Tô Nhất, người em không sao là tốt rồi."
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ Lục Chi Dạng nói là "người không chết" thì đúng hơn?
Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Chi Dạng, ánh mắt u buồn: "Tổng giám đốc Lục, cho mượn tiền nhé?"
Lục Chi Dạng xoa xoa thái dương: "Mượn, mượn, mượn."
"Nơi ở của em bây giờ không an toàn, thời gian này có thể tạm thời ở nhà tôi."
Tôi biết ơn đến rơi nước mắt nhìn Lục Chi Dạng: "Tổng giám đốc Lục, anh đúng là ân nhân cứu mạng của tôi."
"Cuối cùng, tôi còn một yêu cầu nhỏ nữa."
Lục Chi Dạng: “... Nói đi.”
"Có thể tấp xe vào lề đường, mời tôi ăn một bát mì không? Tôi chưa ăn gì cả ngày rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất