Chương 111: Người tu tiên nên thân thiện
“Đứa bé này, là con nhà ai thế? Tên là gì? Bộ dạng tuấn tú như vậy, sao có thể không biết chuyện tông môn tiên nhân thu nhận đồ đệ?”
Đại thúc kia liếc mắt nhìn Sở Duyên một cái, nói.
“Ừm… Ta họ Sở, tên Duyên, trong nhà chỉ có mình ta, cho nên không biết chuyện này, mong đại thúc nói cho nghe.”
Sở Duyên chỉ tay về một phía, nói.
Đại thúc đứng bên cạnh nhìn theo phương hướng ngón tay Sở Duyên chỉ.
Hả? Xuân Phong Lâu?
Chẳng trách…
Chẳng trách bộ dạng tiểu tử này tuấn tú như vậy.
Hóa ra là người ở nơi đó.
Vẻ mặt đại thúc trở nên kỳ lạ.
“Đứa bé, ngươi… Haizz, thôi, nếu ngươi thực sự có thể gia nhập tiên tông, trái lại có thể thoát khỏi biển khổ.”
“Gia nhập tiên tông, chỉ cần không phải Phàm Linh Căn, đều được các tiên nhân của tiên tông nhận, còn kiểm tra như thế nào, cần đi đăng ký mới có thể kiểm tra.”
“Đứa bé một mình ngươi cũng rất khổ, sống ở trong biển khổ như vậy, thôi, để ta đi đăng ký cho ngươi, ngươi chuẩn bị đi, đợi đọc tên ngươi, ngươi đi lên kiểm tra là được.”
Sau khi đại thúc nói xong, nâng bước đi ra khỏi đám người.
Hẳn là đi đăng ký kiểm tra tư chất cho Sở Duyên.
Sở Duyên đứng tại chỗ lộ ra vẻ mặt mê mang.
Sống trong biển khổ sao?
Cái gì thế.
Thôi bỏ đi, quản những chuyện này làm gì, có thể kiểm tra tư chất là được.
Nhưng mà những dân chúng này, đúng là chất phác.
Nói giúp là giúp ngay.
Còn những người của giới Tu Tiên, cũng rất nhiệt tình hào phóng.
Đương nhiên, loại trừ đại trưởng lão xấu xa của Càn Đế Đạo Tông gì đó.
Lần trước đám tu sĩ Kim Đan tặng quà cho hắn, đều bị đại trưởng lão gì đó kia phá hỏng hết.
Sở Duyên có thể ghi nhớ cả đời!
Thực sự nghĩ hắn dễ tính lắm sao?
Buồn cười!
Nghĩ vậy, Sở Duyên cười mỉa một tiếng, đừng để hắn gặp được đại trưởng lão kia, nếu không hắn sẽ khiến đại trưởng lão hiểu rõ, cái gì gọi là “giết người cướp của”.
Sau khi suy nghĩ một lát.
Sở Duyên vứt bỏ nhiều ý nghĩ ra sau đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm tấm bia đá kiểm tra ở phía trước.
Ở trong tầm mắt hắn.
Một đám thiếu niên đi qua, để tay lên trên tấm bia đá, trên tấm bia đá lóe lên hào quang màu nâu.
Mà lóe lên hào quang màu nâu, đều được nói là Phàm Linh Căn.
Nói cách khác, trên tấm bia đá lóe lên quang mang, thì đại biểu linh căn khác nhau.
Màu nâu ảm đạm, là Phàm Linh Căn.
Còn màu khác…
Sở Duyên chưa từng thấy, cho nên không rõ lắm.
Nhưng mà lát nữa hắn lên, hẳn là thấy được màu sắc của thiên linh căn.
Đương nhiên, cũng có khả năng là linh căn cường đại hơn.
Dù sao hắn cũng là thiên tài!
Sở Duyên híp mắt, trong lòng đang tưởng tượng bộ dạng khi mình kiểm tra ra linh căn.
Trên quảng trường vẫn tiếp tục kiểm tra.
Đa số thiếu niên đi lên, đều kiểm tra ra Phàm Linh Căn, sau đó vẻ mặt ảm đạm đi xuống.
Chỉ có mấy người, có được linh căn khác.
Điều này khiến Sở Duyên thấy được những linh căn khác kiểm tra ra.
Trên tấm bia đá lóe lên hào quang màu đỏ, là Hỏa Linh Căn.
Trên tấm bia đá có màu xanh đậm, là Thủy Linh Căn.
Trên tấm bia đá có màu vàng kim, là Kim Linh Căn.
Những cái khác, Sở Duyên không thấy được.
Bởi vì trong đám thiếu niên của thành Bạch Liễu, chỉ có ba loại này khác Phàm Linh Căn.
Sở Duyên cẩn thận suy nghĩ màu sắc của những linh căn khác.
Đúng lúc này.
Một giọng nói vang lên.
“Sở Duyên, tiến lên kiểm tra.”
Sở Duyên sửng sốt một lát, vội vàng ra khỏi đám người, đi về phía tấm bia đá.
…
Quảng trường Bạch Liễu.
Nhìn tấm bia đá trước mặt.
Sở Duyên cảm thấy mê mang, cần vươn tay đặt lên là được sao?
Hắn ngẩng đầu mê mang nhìn người đàn ông trung niên mặc đồng phục tông môn màu lam bên cạnh.
“Để tay lên là được sao?”
Sở Duyên nghi ngờ hỏi.
“Nếu ngươi muốn nổi tiếng, dùng chân cũng được.”
Tu sĩ Trúc Cơ trung niên kia lạnh nhạt nhìn Sở Duyên một cái, tùy ý nói.
“Dùng chân có hiệu quả tốt hơn à?”
Sở Duyên lại hỏi.
“Ngươi nói xem?”
Khóe miệng tu sĩ trung niên căng lên, có chút không biết nên nói gì.
“Ta cảm thấy đều như nhau.”
Sở Duyên lắc đầu nói.
“Vậy ngươi còn không mau đặt tay lên.”
Tu sĩ trung niên đỡ trán, đi tới bên cạnh, hít sâu một hơi.
Chuyện chủ trì này, thực sự đủ mệt nhọc.
Người này hẳn là người cuối cùng rồi?
Chậc chậc, không biết người thanh niên này nghĩ như thế nào.
Nhìn đã hơn hai mươi, còn có giấc mộng tu tiên?
Nếu thực sự có linh căn dị thuộc tính, đã sớm bị tông môn khác nhận mất.
Nhưng mà nói đi nói lại.
Vì sao lão ta nhìn người thanh niên này, có chút quen mắt như vậy?
Hình như từng gặp ở chỗ nào đó.
Tu sĩ trung niên cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Sở Duyên, nhìn rất lâu, vẫn không nhìn ra được gì.
Chỉ có loại cảm giác này.
Cảm giác giống như từng quen biết.
Nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Thôi, không nghĩ ra thì dừng ở đây đi.
Tu sĩ trung niên chỉ có thể lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
…