Chương 113: Tông môn ta là phế tông 2
“Hẳn là không có phẩm cấp.”
Sở Duyên do dự một lát, vẫn đáp.
“Vậy có giấy phép hay không?”
“Hẳn là… Không có giấy phép.”
“Vậy có khế đất tông môn không.”
“Không khế đất, chiếm núi làm chỗ của tông môn.”
Ánh mắt tu sĩ trung niên vô cùng cổ quái nhìn Sở Duyên.
Con mẹ nó ngươi không có phẩm cấp, không giấy phép, không khế đất.
Ngươi đây mà gọi là tông môn?
Rốt cuộc là tông môn bỏ đi gì, nói là tông môn đều đã sỉ nhục hai chữ tông môn!
“Vậy tông môn của ngươi có bao nhiêu người? Tu vi thế nào?”
Tu sĩ trung niên lại hỏi một câu.
“Tính cả ta có bốn người, ngoại trừ ta ra, đều là phế vật, là loại rất phế rất phế, thực ra tông môn của ta cũng là phế tông.”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Được rồi được rồi, vậy ngươi coi như không nói thì hơn, đi thôi, đi theo bọn ta về Trường Hà Tông.”
Tu sĩ trung niên xua tay nói.
…
Trong khu vực Đông Châu.
Biên giới phía đông, tới gần biên giới đại châu khác, có một sơn động.
Sơn động ở đỉnh ngọn núi cao, giản dị tự nhiên, bình thường không có gì lạ.
Nhưng chỉ là một sơn động như vậy, lại là cửa vào di tích Thái Cổ.
Lúc này, Diệp Lạc đã đến đây, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn sơn động trước mặt.
Để mặc từng cơn gió thổi qua, khiến áo bào hắn ta bay lên, bóng dáng hắn ta nguy nga bất động.
“Không ngờ tới vậy mà đây là cửa vào di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, thực sự bình thường không có gì lạ, cho dù là ai tới đây, e rằng sẽ không biết, nơi này là cửa vào di tích Thái Cổ Kiếm Tôn.”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Ong…
Hồ lô bên hông chấn động một cái.
Một giọng nói truyền vào trong đầu Diệp Lạc.
“Cửa vào di tích Thái Cổ Kiếm Tôn không có chìa khóa mở di tích, thì không thể mở ra, cho nên người khác tới nơi này, nơi này sẽ như một sơn động phong bế mà thôi.”
“Cho dù có người đạt được chìa khóa mở ra, cũng không có cách nào tham ngộ đạo vận ở bên trong, do đó biết được cửa vào di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, không phải người nào cũng như ngươi, có thể có được một kiện linh bảo cao cấp như ta!”
Vô Tẫn Kiếm Hồ bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi.
Nghe thấy những lời này Diệp Lạc lắc đầu cười, không nói gì thêm.
Hắn ta cũng cảm thấy Vô Tẫn Kiếm Hồ nói đúng.
Không phải người nào cũng như hắn ta, có một kiện linh bảo thượng phẩm.
Cũng không phải người nào cũng như hắn ta, có thể gia nhập tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông.
Càng không phải mọi người đều như hắn ta, có một sư tôn vô cùng cường đại, yêu quý đồ đệ.
Càng quan trọng hơn là, hắn ta ngay cả chìa khóa này, đều là sư tôn cho.
Nếu như không có sư tôn, Diệp Lạc này chính là đồ bỏ đi.
Nghĩ như vậy, tâm tư phải báo đáp sư tôn thật tốt của Diệp Lạc nặng hơn.
“Được rồi, Vô Tẫn Kiếm Hồ, trong di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, rốt cuộc có thứ gì thế? Không phải thực sự là một sơn động đấy chứ?”
Diệp Lạc nhìn sơn động trước mặt, chậm rãi mở miệng nói.
“Chủ nhân, Thái Cổ Kiếm Tôn rất đặc biệt, sự tồn tại của nó, cho dù là Thượng Cổ cũng là Chấn Thiên Hám Địa, nếu lưu di tích ở trong một sơn động, vậy Thái Cổ Kiếm Tôn cũng không có phong cách, ta đoán bên trong sẽ có một khoảng trời riêng.”
Giọng nói của Vô Tẫn Kiếm Hồ vang lên trong đầu Diệp Lạc.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc im lặng một lát, bất chợt lấy chìa khóa trong lòng ra.
Chìa khóa được lấy ra, lập tức chấn động.
Ngay sau đó, chìa khóa mở ra hóa thành bạch quang, trốn vào trong sơn động.
Sơn động vốn bình thường không có gì lạ giống như sống lại.
Trong hư không cửa động, từng đường vân tự nhiên sinh ra, loáng thoáng hợp thành đường vân trận đồ.
Không đợi hắn ta nhìn kỹ, lực hút cường đại tự nhiên xuất hiện.
Diệp Lạc không kịp phản ứng, cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích, bị hút vào trong sơn động.
Cảm giác trời đất quay cuồng xuất hiện.
Đợi Diệp Lạc mở mắt ra lần hai, cảnh sắc trước mặt hắn đã sớm xảy ra lột xác.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng hắn ta đều là một vùng tối đen, cho dù hắn ta không thể nhìn thấy toàn bộ, chỉ cảm thấy mình đang ở trong bóng tối.
“Nơi này là di tích Thái Cổ Kiếm Tôn sao?”
Diệp Lạc cau mày, không hiểu nổi rốt cuộc di tích này đang chơi trò gì.
Hắn ta điều động đạo vận ngưng tụ thành sát phạt chi thuật, mong muốn phá vỡ những hắc ám này.
Đúng lúc này.
Một giọng nói từ trong hắc ám vang lên.
“Tiểu bối, đừng lao lực, dựa vào thực lực của ngươi, không phá được cấm chế bản tôn để lại ở di tích đâu.”
Giọng nói rất khàn khàn.
Khiến người ta nghe xong lỗ tai cảm thấy không thoải mái, giống như có vô số thiết kiếm đang không ngừng va chạm phát ra âm thanh.
Diệp Lạc vừa ngây người.
Đợi hắn ta ngẩng đầu lên.
Trước mặt từng lưu quang hội tụ mà đến, hình thành một nhân ảnh.
Nhân ảnh này mơ hồ không rõ, nhưng trên người bóng người vờn quanh sắc bén chi khí cực hạn.
Diệp Lạc nhìn về phía bóng người, đôi mắt có cảm giác nhoi nhói, vừa định mở miệng nói chuyện, thì phát hiện cho dù mình làm thế nào cũng không thể mở miệng được.