Chương 114: Phương pháp khai sáng Thánh Địa
Giống như yết hầu bị thứ gì đó bóp chặt.
Vô Tẫn Kiếm Hồ bên hông Diệp Lạc lóe lên hào quang, giống như đang chuẩn bị ra tay.
Không đợi Vô Tẫn Kiếm Hồ ra tay.
Chỉ thấy quanh người Diệp Lạc một đám phù văn cổ xưa bay ra.
Hương vị đại thế Thiên Địa tràn ngập mà lên.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Lạc khôi phục toàn bộ, thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người trước mặt.
“Không tệ, Cận Đạo Chi Thể, trái lại xứng đạt được truyền thừa của bản tôn.”
Bóng người kia nhìn thấy phù văn màu vàng kim quanh người Diệp Lạc, giống như kinh ngạc một chút, nhưng khi mở miệng lần nữa, giọng nói lại mang theo hài lòng.
“Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
Diệp Lạc hít sâu một hơi, không dám khinh thường bóng người này.
“Ngươi đang ở trong di tích của bản tôn, ngươi nói xem bản tôn là ai? Nhưng mà đừng hiểu lầm, bản tôn đã mười vạn năm không ở thế giới này, hiện giờ chỉ là một nhánh Nguyên Thần của bản tôn, ngươi có tư cách tiếp nhận truyền thừa của bản tôn, bản tôn muốn hỏi ngươi, ngươi đạt được chìa khóa mở di tích từ đâu thế?”
Bóng người dò hỏi.
“Sư tôn ta cho ta.”
Diệp Lạc không giấu diếm, trực tiếp nói ra.
“Hả? Tôn hiệu của tôn sư là gì?”
Bóng người lại hỏi.
Những lời này vừa nói ra, Diệp Lạc muốn mở miệng nói gì đó, nhưng ngây ngẩn cả người.
Hắn ta…
Vậy mà hắn ta ngay cả tôn hiệu của sư tôn cũng không biết.
Hắn ta thực sự là đệ tử của sư tôn sao? Một đệ tử vậy mà ngay cả tôn hiệu của sư tôn cũng không biết, sao còn mặt mũi nói là đệ tử của sư tôn.
Vẻ mặt Diệp Lạc cứng đờ, im lặng rất lâu, nhìn về phía bóng người, vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.
“Rất xin lỗi, Kiếm Tôn tiền bối, ta cũng không biết tôn hiệu của sư tôn ta là gì, chỉ biết sư tôn ta là tông chủ của Vô Đạo Tông.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
Bóng người kia nghe thấy thế, ngây ngẩn cả người.
Cúi đầu nhìn xuống dưới.
Hẳn là đang tự hỏi.
“Tông chủ của Vô Đạo Tông sao? Vì sao bản tôn chưa từng nghe nói tới tông môn này, nhân vật này? Có thể có được chìa khóa mở di tích của bản tôn, tuyệt đối không đơn giản, thôi, trong thời kỳ Thượng Cổ, cường tông nhiều lắm, không biết tôn hiệu, muốn đoán thân phận là chuyện không có khả năng.”
“Tiểu bối, ngươi có thể tiến vào di tích của bản tôn, vậy ngươi có tư cách tiếp nhận truyền thừa của bản tôn, nhưng mà trước khi tiếp nhận truyền thừa của bản tôn, ngươi cần tiếp nhận pháp quyết của bản tôn đã.”
“Chỉ có lĩnh ngộ pháp quyết này, bản tôn mới giao hết cho ngươi truyền thừa.”
Bóng người xua tay nói.
“Pháp quyết gì?”
Diệp Lạc nghi ngờ hỏi.
“Ngưng tụ số mệnh, phương pháp khai sáng Thánh Địa tu luyện!”
Bóng người đứng trong bóng tối, giọng nói thản nhiên.
Những lời này vừa vang lên, Diệp Lạc nhíu mày.
Hắn ta cần pháp quyết này có ích lợi gì.
Hắn ta là đại đệ tử của Vô Đạo Tông, tương lai kế thừa vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông.
Đối với hắn ta mà nói, loại pháp quyết này có tác dụng gì?
…
Di tích Thái Cổ Kiếm Tôn.
Thân ở trong bóng tối vô tận.
Diệp Lạc ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt tràn ngập hoang mang.
Ngưng tụ số mệnh, khai sáng Thánh Địa tu luyện?
Tương lai hắn ta là tông chủ của Vô Đạo Tông.
Khai sáng Thánh Địa tu luyện có ích lợi gì?
Đùa sao?
“Kiếm Tôn tiền bối, pháp quyết này của ngươi… Truyền thừa cho ta cũng vô dụng, ta lại không mở Thánh Địa tu luyện.”
“Ta là đại đệ tử của Vô Đạo Tông, tương lai phải kế thừa tông môn.”
Diệp Lạc lắc đầu, muốn từ chối tiếp nhận pháp quyết này.
Bóng người đứng phía trước đột nhiên cười.
“Ngươi đạt được chìa khóa này, có phải từng nghe nói về những lời bản tôn lưu lại hay không? Người có được chìa khóa này, có cơ duyên vào di tích của bản tôn, có thể dựa vào thứ này khai sáng Thánh Địa tu luyện một phương.”
“Nếu tôn sư giao chìa khóa cho ngươi, đương nhiên là muốn ngươi khai sáng Thánh Địa tu luyện một phương.”
“Nói cách khác, ngươi không có khả năng kế thừa tông môn của ngươi, ngươi đã bị đá ra khỏi tuyển chọn người thừa kế tông môn.”
Bóng người thản nhiên nói.
Nghe thấy những lời này.
Cơ thể Diệp Lạc run lên bần bật.
Đôi mắt hắn ta trợn to.
Cái gì?
Hắn ta không có khả năng kế thừa tông môn rồi hả?
Vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông, tương lai không phải của hắn ta sao?
“Kiếm Tôn tiền bối, ngươi… Ngươi nói thật sao?”
Giọng nói của Diệp Lạc hơi run run, mở miệng nói.
“Nếu không thì ngươi cho là gì? Di tích của bản tôn chính là vì để người ta khai sáng Thánh Địa một phương, nếu không thì vì sao cơ duyên lại tới tay ngươi? Thanh thản ổn định tiếp nhận truyền thừa của bản tôn, khai sáng Thánh Địa một phương đi.”
Bóng người lắc đầu nói.
Diệp Lạc nghe thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười khổ.
Thì ra là như vậy.
Sư tôn cho hắn ta chiếc chìa khóa này, muốn hắn ta lĩnh ngộ.
Thực ra là muốn nói cho hắn ta.
Tông môn không có khả năng truyền thừa cho hắn ta.
Muốn hắn ta tự mình ra khỏi tông môn sao?
Cho nên nói, thực ra sư tôn muốn truyền ngôi cho nhị sư đệ à?
Nhị sư đệ à nhị sư đệ.
Không ngờ tới ngươi mới là người cười cuối cùng.