Chương 115: Giống như đã từng quen biết
Trái tim của Diệp Lạc như chìm tận đáy biển, trong lúc này không biết nên nói gì mới tốt, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
“Ta hiểu được, Kiếm Tôn tiền bối, ta nguyện ý tiếp nhận truyền thừa.”
“Mong Kiếm Tôn tiền bối truyền pháp quyết cho ta!”
Diệp Lạc hít sâu một hơi, tiếp nhận hiện thực.
Nếu như sư tôn có tính toán như vậy.
Vậy hắn ta chỉ có thể tiếp nhận.
Nhưng cho dù thế nào, ân của sư tôn, hắn ta đều khó có khả năng quên.
Cho dù hắn ta không thể kế thừa tông môn, sư tôn vẫn là sư tôn của hắn ta, điểm này, hắn ta không dám quên.
Nhưng mà Diệp Lạc vẫn còn chút ao ước cuối cùng.
Hắn ta muốn tiếp nhận truyền thừa, nhanh chóng về tông, đến hỏi sư tôn có phải thực sự như vậy không.
Bóng người đứng trong bóng tối nghe thấy những lời này, giống như không có bất cứ bất ngờ nào.
Nâng tay chỉ.
Một tia quang mang nhanh chóng lướt qua, tiến tới trán Diệp Lạc.
Diệp Lạc ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiếp nhận truyền thừa.
…
Trong khu vực Đông Châu.
Trước sơn môn của Trường Hà Tông.
Hai tu sĩ cảnh giới Kim Đan dẫn theo mười mấy thanh niên đi tới nơi này.
Một trưởng lão cảnh giới Kim Đan trong đó mở miệng nói.
“Các tiểu tử, nơi này là sơn môn của Trường Hà Tông ta! Nhìn xem đi, sau này nơi này sẽ là nơi tu hành của các ngươi!”
“Vào Trường Hà Tông, sau này phải chăm chỉ tu luyện, nói không chừng sau này các ngươi có cơ hội trở thành đại năng giả cảnh giới Nguyên Anh như tông chủ chúng ta!”
Giọng nói như chuông đồng, vang vọng bên tai đám thanh thiếu niên.
Trong mắt đám thanh thiếu niên tràn ngập hưng phấn.
Tu tiên, đây là mộng tưởng của mỗi người.
Lúc này con đường đó ở ngay dưới chân bọn họ, chỉ cần cất bước là có thể tiến vào.
Sao những người này có thể không kích động.
Đương nhiên, trong đám người này có một người không có chút kích động nào.
Người nọ đúng là Sở Duyên.
Lúc này, Sở Duyên đang ngẩng đầu đánh giá sơn môn Trường Hà Tông.
Sơn môn này còn không bằng một phần năm của Vô Đạo Tông hắn, có vẻ rất bình thường, giống như do tảng đá bình thường tạo thành.
Là nơi này sao?
Sao có cảm giác giống như tiểu tông môn vậy nhỉ.
Bên trong thực sự có diệu pháp gì sao?
Sở Duyên đột nhiên sinh ra hoài nghi.
Ừm, đồng thời hắn cũng vô cùng tin tưởng.
Vậy tấm bia đá thử linh căn gì đó, chắc chắn là đồ giả.
Hắn rõ ràng là người có được Thiên Linh Căn, sao có thể là Tạp Linh Căn gì đó.
Tông môn này nhìn nhỏ như vậy, bên trong chắc chắn không có pháp quyết tu tiên hay gì.
Thôi vậy.
Chỉ có thể ấm ức một chút, không thể tu hành pháp quyết tốt, vậy thì không cần, chấp nhận một chút.
Dù sao cho dù không tốt, cũng mạnh hơn “pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” của hắn.
Ngay khi Sở Duyên nghĩ như vậy.
Trưởng lão cảnh giới Kim Đan kia mở miệng lần nữa.
“Được rồi, các tiểu tử, theo bọn ta tiến vào tông đi, tiến vào tông nhìn thấy các sư huynh sư tỷ nhớ vấn an, có thể thành đại năng hay không là một chuyện, nên có lễ phép, vẫn phải có.”
“Đợi tiến vào tông, sẽ có chấp sự tới sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, chỗ ở của các ngươi có đủ vật dụng cần thiết cho cuộc sống, khi các ngươi chân chính bước vào con đường tu tiên, sẽ đến chỗ ở khác.”
Trưởng lão tường tận nói xong.
Giọng nói vừa mới dừng.
Lúc này hai trưởng lão cảnh giới Kim Đan giơ tay lên.
Dẫn theo mọi người bay vào trong Trường Hà Tông.
Sở Duyên được nâng bay vào nhìn thấy cảnh này, đôi mắt nóng bỏng.
Trưởng lão cảnh giới Kim Đan này rõ ràng là dùng phương pháp đặc biệt gì đó bay.
Khi nâng hắn bay, dùng chỉ là một cơn gió, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Ngày thường Sở Duyên bay đều là dựa vào pháp lực thuần túy ngưng kết ra pháp vân.
Nếu có thể học được phương pháp bay này, vậy hắn cũng không tính là thiệt!
Không biết phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng học được pháp thuật này của Trường Hà Tông.
Chuyện đồ ăn của Vô Đạo Tông hắn còn cần hắn đi làm mà.
Sở Duyên nghĩ như vậy.
Bên kia, hai trưởng lão cảnh giới Kim Đan dùng tốc độ rất nhanh.
Chỉ một lát sau, đã dẫn mọi người đi tới chỗ ở.
Trường Hà Tông cho đám đệ tử phàm tục mới nhập môn chỗ ở, không kém phàm tục nhiều lắm, đều có một sân nhỏ.
Nhưng mà Trường Hà Tông coi như hào phóng.
Trên cơ bản mỗi một đệ tử sẽ ở một viện tử riêng.
Sở Duyên cũng được phân tới một gian viện tử.
Còn hai trưởng lão cảnh giới Kim Đan kia.
Sau khi dẫn đệ tử tới đây xong, hai trưởng lão cảnh giới Kim Đan ở trên không nhìn chấp sự sắp xếp chỗ ở, cũng an tâm.
“Đi thôi đi thôi, lão Triệu, trở về phục lệnh với tông chủ.”
Một cảnh giới Kim Đan là “Vương trưởng lão” xua tay, tùy ý nói.
“Đợi một chút, lão Vương ngươi đợi đã.”
Một cảnh giới Kim Đan khác là “Triệu trưởng lão” vẫn không nhúc nhích, dừng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm một gian viện tử.
Gian viện tử đó, đúng là nơi Sở Duyên ở.
“Làm sao vậy?”
Vương trưởng lão hỏi một câu.
Lão ta nhìn theo ánh mắt của Triệu trưởng lão.
Nhìn về phía viện tử của Sở Duyên.
Lông mày đột nhiên nhíu lại.
Vì sao lão ta có cảm giác, lão ta gặp người này ở đâu rồi nhỉ?
Nhưng lão ta không nghĩ ra, rốt cuộc từng gặp người này ở đâu.
Chỉ đơn thuần cảm thấy rất quen mắt.
Giống như đã từng quen biết…
Bùm!
Trong đầu Vương trưởng lão đột nhiên lóe sáng, nhớ tới mình từng gặp người này ở đâu, đôi mắt trợn to, há to miệng không nói nên lời.
Triệu trưởng lão ở bên cạnh cũng như vậy.
Nhớ tới từng gặp người này ở đâu…
Bức họa cuộn tròn!