Chương 116: Ta là thiên tài 1
Trường Hà Tông, đại điện tông chủ.
Nhìn hai trưởng lão trước mặt mình.
Tông chủ Trường Hà cũng mở to mắt nhìn, bộ dạng vô cùng khoa trương, đều sắp có thể nhét quả trứng gà vào.
Ông trời của ta…
Đây là thế giới gì?
Tông chủ của tông môn ẩn thế đang được lưu truyền khắp giới Tu Tiên Đông Châu gần đây, lúc này ở ngay trong tông bọn họ?
Chuyện này chuyện này…
Chuyện này là thật sao?
Lão ta không nằm mơ chứ?
“Các ngươi chắc chắn, chắc chắn là người đó chứ?”
Tông chủ Trường Hà lấy bức họa cuộn tròn ra.
Mở ra đặt trước mặt hai trưởng lão này.
Rõ ràng bức họa cuộn tròn này là Càn Đế Đạo Tông lưu truyền vẽ ra.
Chẳng qua bức họa này là lấy bảo vật gia công ra.
Trên bức họa cuộn tròn, trong một vùng đất hư vô tối tắm, không có sức sống, tràn ngập tịch diệt chi khí.
Ở trong hư vô tối đen.
Một bóng người mặc áo bào trắng lẳng lặng đứng ở đó, quanh người di chuyển thần văn, như thần sáng thế đứng sừng sững trong hư vô.
Trên tay bóng người mặc áo bào trắng, trời trăng sao đều nổi lơ lửng.
Khí thế tuyệt đại cho dù ngăn cách bức họa cuộn tròn, vẫn biểu lộ ra như cũ.
Phía dưới bức họa cuộn tròn, có viết một câu.
“Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt, trên thế gian này không có người như ta”
Không biết tông môn nào mở đầu.
Dùng bảo vật gia công cho bức họa cuộn tròn, muốn so sánh với bức họa cuộn tròn gốc.
Việc này bị tông môn khác biết, nhao nhao làm theo.
Dùng đủ loại bảo vật gia công cho bức họa cuộn tròn, khiến bức họa cuộn tròn trở nên thần uy khó lường.
Bức tranh của Trường Hà Tông lại càng tốt hơn.
Nghe nói có tông môn trực tiếp luyện chế bức họa cuộn tròn thành pháp bảo, sợ không thể bày ra cảnh giới của vị nào đó trên bức họa cuộn tròn.
Hai trưởng lão đứng trước điện nhìn chằm chằm một lát, gật đầu một cách chắc chắn.
“Đúng vậy! Đúng là người này, chẳng qua người này không thần uy khó lường như trên bức họa cuộn tròn, nhìn giống như một phàm nhân!”
“Vị này đang cố ý giả làm phàm nhân, tới nhân gian dạo chơi sao?”
Hai trưởng lão nhao nhao mở miệng.
Đạt được đáp án này.
Tông chủ Trường Hà liên tục lùi về sau mấy bước, hít vào một hơi khí lạnh.
Ta…
Hắn…
Chuyện này…
Trong lòng tông chủ Trường Hà cảm thấy rất loạn.
Chuyện này tính là gì?
Vị rồng thần thấy đầu không thấy đuôi này, vậy mà vào tông môn lão ta?
Thực sự tới đây…
Đệ tử nhà ta là lão đại sao?
Tông chủ Trường Hà ngồi xổm trên đất, không biết kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.
Đại thần cấp bậc này làm bộ thành phàm nhân tới tông môn lão ta.
Chuyện này lão ta nên xử lý như thế nào.
Tông môn của lão ta chỉ là tiểu tông môn lục phẩm.
Ứng phó đại thần cấp bậc này, lão ta đâu biết nên xử lý như thế nào.
Đi lên liếm sao?
Chuyện này…
Tông chủ Trường Hà cảm thấy mình không được.
Lão ta không biết liếm người khác, không biết nên liếm đại thần này kiểu gì.
“Các ngươi nói xem, bây giờ nên làm thế nào đây?”
Tông chủ Trường Hà hít sâu một hơi, giọng nói mang theo sốt ruột nói.
Hai trưởng lão cúi đầu, đâu biết nên làm thế nào.
“Tông chủ, không bằng chúng ta bảo các trưởng lão cùng nhau thảo luận, bọn ta thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Triệu trưởng lão cười khổ nói.
Tông chủ Trường Hà nghe thấy thế, lúc này trừng mắt xua tay, quả quyết từ chối.
“Không được!”
“Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nhỡ đâu tiết lộ ra ngoài, dẫn tới vị đại thần kia không vui, một cái tát đánh xuống, ngươi đỡ hay ta đỡ?”
Tông chủ Trường Hà nói.
“Ngươi đỡ…”
Triệu trưởng lão nói thầm một câu.
“Ngươi nói cái gì?”
Tông chủ Trường Hà trừng mắt.
Lão ta chỉ nói một câu ví dụ.
Người này thực sự dám trả lời.
“Không có gì.”
Triệu trưởng lão vội vàng xua tay.
“Hừ.”
Thấy thế, tông chủ Trường Hà chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa, cúi đầu, suy nghĩ kế tiếp nên làm gì mới tốt.
Một lát sau.
Tông chủ Trường Hà vẫn làm ra quyết định.
Xem vị này muốn làm gì trước, sau đó lại làm ra quyết định.
Nghĩ như vậy, tông chủ Trường Hà quyết định rất nhanh, dẫn theo hai trưởng lão, bay về phía đệ tử nhập môn cư trú.
…
Cùng lúc đó, trong khu cư trú của đệ tử mới nhập môn.
Sở Duyên đang ngồi trên ghế đá trước cửa viện, nói mấy lời vô nghĩa với đám đệ tử nhập môn ở viện tử bên cạnh.
“Các ngươi là người ở đâu thế? Nhìn bộ dạng các ngươi, hẳn là đệ tử của đại gia tộc?”
“Ta sao? Ta là người của tiểu tông môn, tông môn gì sao? Cũng không có gì, chỉ là một phế tông mà thôi.”
Sở Duyên cười hì hì nói với những đệ tử nhập môn.
“Sở huynh đừng nói thế, xuất thân từ tiểu tông môn không có gì không tốt, hiện giờ gia nhập Trường Hà Tông, toàn bộ đều có cơ hội.”
Có đệ tử khuyên giải như vậy, muốn nói với Sở Duyên đừng vì xuất thân mà lười biếng.
“Đúng rồi, không biết Sở huynh là linh căn gì?”
Lại có đệ tử mở miệng hỏi.
“Thiên Linh Căn.”
Sở Duyên mí mắt không nháy một cái, trả lời.
Bùm.
Mấy đệ tử này lập tức bùng nổ.
Lừa quỷ sao?
Thiên Linh Căn?
Mở miệng đã Thiên Linh Căn?
Nghĩ bọn họ dễ lừa lắm à.