Chương 117: Ta là thiên tài 2
“Sở huynh, bọn ta lấy chân thành đối đãi với ngươi, ngươi đừng nên gạt bọn ta.”
“Đúng vậy, nếu thực sự là Thiên Linh Căn, ngươi còn ở đây cãi với bọn ta sao? Ngươi đã sớm bị bắt vào tông môn.”
“Công phu khoác lác của Sở huynh, quá mạnh rồi.”
Mấy đệ tử này hoàn toàn không tin.
Sở Duyên ngồi trên ghế đá, vẻ mặt không đổi.
Giống như biết rõ mấy đệ tử này sẽ không tin.
“Các ngươi không tin cũng là bình thường, haizz, thôi quên đi, nói thật với các ngươi vậy.”
“Trước đó vốn định như người bình thường ở chung với các ngươi, nhưng đổi lại là xa lánh, được thôi, ta ngả bài vậy, thực ra ta là song linh căn trời sinh, trên người mang Thiên Linh Căn và Địa Linh Căn.”
“Cấp cao của Trường Hà Tông lo lắng thiên phú của ta quá mạnh, lọt vào ám sát của tông môn khác, cố ý để ta ngụy trang thành người bình thường ở chung với các ngươi.”
“Không tin các ngươi có thể đi điều tra thêm ghi chép, ta kiểm tra vào tông, bọn họ nhất định sẽ ngụy trang ta thành Tạp Linh Căn.”
Sở Duyên mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.
Mấy đệ tử kia: “…”
Ngươi thực sự coi bọn ta không có đầu óc à?
Còn song linh căn trời sinh, ngươi lừa kẻ ngốc đi.
“Được rồi, Sở huynh, ngươi đã không muốn cho biết, vậy bọn ta đi đây.”
Vẻ mặt mấy tên đệ tử khó coi, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, không mang theo chút dây dưa gì.
Sở Duyên chỉ có thể im lặng nhìn mấy người rời đi, lắc đầu thở dài.
Ta đúng là thiên tài mà.
Sao không có ai tưởng ta?
Tốt xấu gì ta cũng là không cần thầy dạy cũng biết, xem hiểu pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí.
Sở Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người chuẩn bị tiến vào trong sân.
Nhưng đột nhiên bước chân bị kìm hãm, cái mũi khịt khịt hai làn.
Không hiểu sao lại ngửi thấy mùi thơm.
Hửm?
Thứ gì, mà thơm như vậy.
Sở Duyên sinh ra cảm giác đói khát.
Điều này khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Từ khi hắn đạt được tu vi, đã không có cảm giác này.
Bình thường tới chỗ chưởng quầy xin cơm, chỉ đơn thuần thỏa mãn dục vọng mà thôi.
Lần này rất rõ ràng cảm nhận được cảm giác đói khát.
Ánh mắt Sở Duyên tập trung vào một phương hướng.
Đó là hướng truyền tới mùi thơm.
Hắn mau chân tới xem, là thứ gì mà thơm như thế…
…
Ngay khi Sở Duyên tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm.
Trong trên không cách khu đệ tử nhập môn cư trú vạn mét.
Tông chủ Trường Hà dẫn theo hai trưởng lão, lẳng lặng đứng trong tầng mây, dùng pháp lực tăng tầm mắt, nhìn Sở Duyên nói chuyện với mấy đệ tử xong, cùng với Sở Duyên nói xong thì rời đi.
Tông chủ Trường Hà xem xong, không khỏi hít một hơi thật sâu, vô cùng cảm khái.
“Vị này không hổ là tới lịch lãm hồng trần, vậy mà có thể hạ thấp người, nói chuyện với đám đệ tử bình thường, chỉ dựa vào điểm này, chúng ta không bằng vị ấy.”
“Nhìn xem, thần thái này thật giống đệ tử bình thường, bị đệ tử khác nói như vậy mà không tức giận, độ lượng này, haizz, xem thế là đủ rồi!”
Tông chủ Trường Hà lắc đầu nói.
Hai trưởng lão ở bên cạnh nghe thấy thế vẻ mặt âm trầm.
Không phải nói trước, sẽ không liếm người sao?
Đây gọi là liếm rất thuần thục.
Vương trưởng lão ở trong đó lại càng bực tức.
Lão ta nhớ rõ, lần trước khi lão ta cũng giả bộ thành đệ tử bình thường, muốn trải nghiệm cuộc sống của đệ tử bình thường, bị tông chủ này phát hiện.
Tông chủ này còn cười nhạo lão ta, nói cái gì mà rảnh rỗi không có việc gì làm.
Bây giờ tới lượt vị kia làm, thì biến thành “xem thế là đủ rồi”…
Tiêu chuẩn kép quá rõ ràng.
“Cho nên tông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Triệu trưởng lão chẳng muốn nói thêm cái gì, lập tức dò hỏi.
“Vị này muốn lịch lãm hồng trần, trải nghiệm cuộc sống khác biệt như vậy, chúng ta còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi dám đi quấy rầy? Trước hết cứ như vậy đi, tóm lại, đừng đi quấy rầy vị này.”
Tông chủ Trường Hà chậm rãi nói.
“Trước hết như vậy sao? Nhưng nhỡ đâu có tên nào không có mắt đụng chạm tới vị này, dẫn tới vị này giận dữ thì sao?”
Triệu trưởng lão nhíu mày hỏi ngược lại.
“Chuyện này…”
Tông chủ Trường Hà im lặng một lát.
Hiện giờ vị này xem như tính tình tốt.
Nhưng nhỡ đâu trong Trường Hà Tông bọn họ có người, thực sự khiến vị này tức giận thì sao?
Đến lúc đó trên dưới Trường Hà Tông người nào đỡ được lửa giận của vị này? Còn không phải tông chủ này đi đỡ.
Chuyện này…
Không cẩn thận sẽ là hố tông chủ như lão ta.
“Không bằng… Chúng ta ngụy trang một chút, tự mình đi trấn sân bãi, để vị này có thể an tâm lịch lãm hồng trần?”
“Đúng vậy, giả bộ một chút, đến đó trấn sân bãi! Nói không chừng chúng ta sẽ được vị này chỉ điểm, đến lúc đó đột phá tới Hóa Thần, vậy không phải vô cùng đơn giản, với tay là được?”
Đôi mắt tông chủ Trường Hà sáng lên.
Nói ra một biện pháp như vậy.
Không phải là vị này muốn lịch lãm hồng trần, trải nghiệm cuộc sống của đệ tử bình thường sao? Vậy bọn họ sẽ ngụy trang giả bộ một chút là được.