Chương 118: Đã hiểu đã hiểu
Ví dụ như lão ta, có thể ngụy trang thành đệ tử bình thường đạo sư truyền pháp.
Hai trưởng lão này cũng có thể tùy tiện giả bộ một chút là được.
Nghe thấy những lời này.
Hai trưởng lão sửng sốt một lát, suy nghĩ cẩn thận, đều cảm thấy phương pháp này khả thi.
Tông chủ Trường Hà đứng ở một bên thấy hai người đều cảm thấy khả thi, nhất thời yên tâm.
“Cứ quyết định như vậy, ta ngụy trang thành đạo sư truyền pháp tiếp xúc với vị này, Vương trưởng lão, những đệ tử bình thường này đều cần ăn cơm, ngươi giả thành đại thúc nhà ăn đi.”
“Còn Triệu trưởng lão, rất đúng lúc, ngươi đi trông cửa, trông cửa ở khu đệ tử bình thường này, đề phòng bất trắc.”
Tông chủ Trường Hà dặn dò.
“Tông chủ? Hai bọn ta một người làm đại thúc nhà ăn, một người làm đại thúc trông cửa, ngươi thì thành đạo sư truyền pháp?”
“Tông chủ ngươi như vậy không đúng rồi.”
Mặt hai trưởng lão lập tức âm trầm.
Cho dù thế nào, hai bọn họ cũng là người đức cao vọng trọng ở trong tông.
Bảo bọn họ ngụy trang thành đại thúc nhà ăn? Đại thúc trông cửa sao?
Bọn họ còn biết xấu hổ hay không?
“Sao thế? Hai người không muốn như vậy à? Không muốn như vậy thì ta để người khác làm, đến lúc đó nhỡ đâu thực sự đạt được chỉ điểm, ngươi đừng nói tông chủ ta không nói trước với các ngươi.”
Tông chủ Trường Hà cười mỉa nói.
Hai trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
Giống như lời tông chủ Trường Hà nói.
Nếu thực sự đạt được chỉ điểm của vị này, vậy không còn gì tốt hơn.
Nghe nói tông môn sau lưng vị này, là tông môn truyền thừa hơn 300 vạn năm!
Tông môn truyền thừa 300 vạn năm, rơi xuống một chút đồ, đều có thể khiến bọn họ bay lên.
Nhìn thấy cảnh này, tông chủ Trường Hà cười hài lòng, tiếp tục dời mắt nhìn về phía Sở Duyên.
Bỗng nhiên lão ta nhận ra được, trong lúc lơ đãng Sở Duyên lộ ra khí tức cảnh giới Kim Đan.
Điều này khiến lão ta kinh ngạc một chút.
Sao vị này còn lộ ra khí tức cảnh giới Kim Đan?
Xem ra là không lưu tâm để lộ ra.
Đây là đang cố ý che giấu?
Vị này thực sự tới hồng trần trải nghiệm sao?
Lịch lãm hồng trần còn làm bộ như cảnh giới Kim Đan làm gì.
Tông chủ Trường Hà rơi vào trong trầm tư.
Một lát sau, tông chủ Trường Hà vỗ mạnh tay.
Lão ta đã hiểu.
Vị này cảm thấy lịch lãm hồng trần đơn thuần không có ý nghĩa.
Lại muốn sắm vai kiểu người nào đó đúng không?
Đã hiểu đã hiểu, lão ta đều đã hiểu cả.
Trong lòng im lặng thiết lập những chuẩn bị dành cho bản thân, phòng ngừa đến lúc đó giả thành đạo sư sẽ làm hỏng chuyện.
Mặt ngoài cảnh giới Kim Đan, ngụy trang thành phàm nhân, muốn vào Trường Hà Tông tu hành…
Người thì đã chính xác.
Còn rốt cuộc vị này muốn làm gì.
Tông chủ Trường Hà ngay từ đầu đã không muốn quản.
Vị này muốn làm gì, lão ta cũng không ngăn cản được.
…
Còn Sở Duyên.
Sở Duyên vẫn luôn không cảm nhận được trên đỉnh đầu có người theo dõi hắn.
Hắn tìm mùi hương, tìm đến một viện tử có đệ tử cư trú.
Nhìn gian viện tử trước mặt này.
Sở Duyên sờ cằm.
Rốt cuộc bên trong đang làm gì.
Hắn đến gần cửa, vươn tay gõ một lát.
Muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong đang làm gì.
Bị mùi hương này kích thích.
Không hiểu sao Sở Duyên muốn ăn gì đó.
Cốc cốc cốc…
Sở Duyên gõ cửa sân.
Nhưng mãi mà không có âm thanh đáp lại.
Giống như trong sân căn bản không có người.
Rốt cuộc trong sân đang làm gì.
Sở Duyên nhíu mày, không có ý đi thẳng vào, mà gõ cửa một lần nữa.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên.
Cuối cùng lần này cũng có người đáp lại.
Chỉ nghe bên trong truyền ra giọng nói tức giận.
“Kẻ nào! Không có tay sao, không biết đi thẳng vào à?”
Sở Duyên đứng trước cửa nhíu mày.
Cừ thật.
Đệ tử ở khu đất này, đa số đều là phàm nhân đúng không, trong đó chỉ có một số người là cảnh giới Luyện Khí.
Hiện giờ đệ tử phàm nhân đều nóng nảy như thế sao?
Trái lại hắn muốn nhìn xem, bên trong đang làm gì.
Sở Duyên đẩy cửa ra tiến vào.
Nhìn trái nhìn phải một lát, cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía phòng bếp.
Mùi thơm là truyền từ trong phòng bếp tới.
Hơn nữa trong phòng bếp còn có khói bếp dâng lên.
Có người nấu đồ ăn ở trong phòng bếp.
Mùi hương này là có người nấu ăn sao?
Sở Duyên tò mò đi tới phòng bếp…
…
Trường Hà Tông, trong sân khu cư trú của đệ tử bình thường.
Đứng trước cửa phòng bếp, Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong.
Chỉ thấy một tên mập mạp thật thà phúc hậu mặc đồng phục tông môn, cầm một cái muôi to trong tay, lặp đi lặp lại đảo đồ ăn trong nồi, thường thêm chút gia vị vào bên trong, động tác vô cùng thuần thục, như nước chảy mây trôi.
Mà mùi hương Sở Duyên ngửi được, chính là mùi thức ăn trong nồi tỏa ra.
Những đồ ăn này…
Nhìn có vẻ thơm.
Sở Duyên nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trong nồi.
Nói thật, từ sau khi hắn đạt được tu vi, vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đói khát.
Nơi phát ra cảm giác đói khát, chính là những đồ ăn kia.