Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 128: Thể nghiệm cuộc sống

Chương 128: Thể nghiệm cuộc sống
Bên trong thành có nhiều dân chúng, trong đó cũng có không ít tu sĩ, khí cơ hỗn loạn xen lẫn vào nhau, lại che giấu khí tức của bản thân, mới có thể lừa gạt được.
Không thể không nói, Sở Duyên đã thành công.
Thành công bỏ lại đám cảnh giới Kim Đan ở phía sau.
Thành Ngân Nguyệt, trong một con hẻm.
Sở Duyên tay cầm túi to, sau lưng là mập mạp Lý Nhị Cương.
Lúc này, Sở Duyên đang không ngừng dùng thần thức điều tra.
Khi xác định những cảnh giới Kim Đan này đều rời đi hết, Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng vứt được đám người này.
Con mẹ nó, Trường Hà Tông này.
Không phải chỉ cầm mấy quyển… Được rồi, hai mươi mấy bản bí tịch sao, có cần phát động một đống cảnh giới Kim Đan truy kích như vậy không.
Lý Nhị Cương ở bên cạnh vẫn luôn sửng sốt.
Từ khi ra khỏi tông môn, đến bay một ngày một đêm, vẫn luôn mơ mơ màng màng.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn Sở Duyên đứng trong thành trì phàm tục, không khỏi hoang mang.
“Tông chủ, ngươi đây là đang làm gì thế?”
Lý Nhị Cương mê mang hỏi.
“Không có gì, thăm hỏi một bạn cũ phàm tục, sau đó lại về tông mà thôi, nào, cầm giúp bổn tọa, đi theo bổn tọa.”
Sở Duyên liếc mắt nhìn mập mạp một cái, ném cái bọc trên tay mình cho Lý Nhị Cương, đi về phía khách điếm Tiên Túy.
Lý Nhị Cương nhận lấy cái bọc theo bản năng.
Còn định mở cái bọc ra nhìn một cái.
Nhưng Sở Duyên đã đi về trước.
Lý Nhị Cương chỉ có thể xách cái bọc, bắt kịp Sở Duyên.
Hai người một đường tiến về trước, từ thành đông tới khách điếm Tiên Túy ở thành tây.
Sở Duyên nhìn khách điếm quen thuộc trước mặt, cuối cùng thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng.
“Không biết Lạc Nhi rời đi chưa.”
“Thôi, mặc kệ rời đi hay chưa, ở khách điếm này nghỉ ngơi một lát, khôi phục pháp lực một chút, rồi trở về Vô Đạo Tông.”
“Về Vô Đạo Tông ít nhất có trận pháp bảo vệ, an toàn hơn.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, sau đó bước vào trong khách điếm.
Mập mạp ở phía sau vội vàng đi theo vào.
Hai người đi vào, khiến cho đám khách đang ăn uống ở bên trong nhìn chằm chằm.
Khí chất của Sở Duyên mờ mịt giống như tiên, đúng là rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng Lý Nhị Cương càng hấp dẫn người ta hơn.
Mập mạp to như vậy, đứng ở cửa.
Cả cửa đều đã bị chặn.
Ánh mắt đám khách nhân trong khách điếm nhìn chằm chằm hai người này, đều có kích động muốn chạy trốn.
Từ lần trước Diệp Lạc khống chế phi kiếm mà đến, khách điếm này không có nhiều người dám tiếp tục đến.
Nếu không phải chưởng quầy của khách điếm không gặp chuyện không may, chỉ sợ khách điếm đã sớm đóng cửa.
Cũng chính vì lần đó.
Đám khách trong khách điếm nhìn thấy người kỳ lạ đều kinh hồn táng đảm, sợ tu tiên giả gì đó lại tới nữa.
Sở Duyên không có tâm trạng đi quản những người này, hắn nhìn một vòng, không phát hiện chưởng quầy khiến hắn kinh ngạc một chút.
Chẳng lẽ chưởng quầy ra ngoài rồi sao.
Nhìn thấy tiểu nhị đi qua, hắn vội vàng ngăn lại.
“Tiểu nhị, tiểu nhị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”
Sở Duyên mở miệng hỏi.
“Hả? Là… Là ngươi à? Chưởng quầy! Chưởng quầy! Sống tới! Không phải, người đã tới!”
Tiểu nhị nhìn thấy Sở Duyên, kinh ngạc một lát.
Ngay sau đó giống như nghĩ tới gì đó, kích động chạy lên tầng hai.
Sở Duyên: “?”
Sống tới?
Không phải nhà ngươi mở khách điếm sao?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn không ở đây, chưởng quầy không còn là chưởng quầy, đổi thành Quy Công rồi hả?
Không thể nào.
Sở Duyên nhíu mày.
Tuy nói khách điếm của chưởng quầy này, đồ ăn làm không bằng Lý Nhị Cương, nhưng coi như tạm được.
Không đến mức đổi thanh lâu chứ.
Trong hoang mang của Sở Duyên.
Ở tầng hai khách điếm truyền tới tiếng rống to.
“Lão đại đợi một lát! Đợi ta với, ta lập tức tới ngay!”
“Người đâu, dọn bàn! Khách điếm hôm nay chỉ chiêu đãi một người!”
Giọng nói của chưởng quầy truyền từ tầng hai tới.
Sở Duyên sửng sốt.
Không đúng.
Chưởng quầy này không đúng.
Sao hôm nay lại trở nên liếm người ta như vậy?

Thành Ngân Nguyệt, khách điếm Tiên Túy.
Sở Duyên nhìn chưởng quầy như chó liếm trước mặt mình, khóe miệng giật giật một lát.
Lúc này mới có bao lâu hắn không gặp mặt chưởng quầy.
Sao cảm thấy người này như biến thành người khác.
Trước đây đạo đức của chưởng quầy tốt, đao kề cổ còn trò chuyện vui vẻ, nói không mở chi nhánh, hiện giờ vẻ mặt chưởng quầy này tươi cười, bộ dạng như chó liếm, ra sức hỏi chuyện chi nhánh.
Chuyện này khiến Sở Duyên ngây người.
Rõ ràng lúc trước hắn nói, muốn chưởng quầy đến dưới chân núi tông môn hắn mở chi nhánh, gia hỏa này sống chết không muốn.
Hiện giờ lại nói với hắn, muốn đến mở chi nhánh.
Điều này khiến Sở Duyên cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ chưởng quầy này bị đoạt xác rồi hả?
Không có khả năng.
Có lẽ lão ta ăn nhầm thứ gì đó.
“Chuyện đó, chưởng quầy, cơ thể ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ánh mắt Sở Duyên kỳ lạ không thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất