Chương 129: Quay về Vô Đạo Tông 1
“Không có mà, lão đại! Cơ thể tôi rất tốt! Lão đại lần trước ngươi nói, có thể cho ta đến dưới chân núi tông môn ngươi mở chi nhánh, bây giờ còn có nghĩa không? Chỉ cần lão đại ngươi gật đầu một cái, bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị chuyện này.”
Vẻ mặt chưởng quầy chân thành tha thiết, khom người, ước gì có thể kề sát mặt đất.
Biểu đạt sự tôn kính của lão ta đối với lão đại này.
Đây là người nửa bước phi thăng đấy!
Trong khu vực Đông Châu, ai có thể địch nổi?
Một vị giống như vậy, bây giờ lại ngồi ở nơi này.
Lúc này không vuốt mông ngựa, vậy phải đợi tới khi nào.
“Chuyện mở chi nhánh thì khỏi, à, người đứng bên cạnh ngươi chính là đầu bếp ta tìm, có đầu bếp là đủ, không cần mở chi nhánh dưới chân núi nữa.”
Sở Duyên lắc đầu từ chối.
Hắn vừa định hỏi Diệp Lạc đã giải quyết xong mọi chuyện chưa.
Không đợi hắn mở miệng, chỉ thấy đôi mắt chưởng quầy đỏ lên, nhìn chằm chằm Lý Nhị Cương.
Lý Nhị Cương bị ánh mắt này dạo sợ, lùi về sau một bước.
Chưởng quầy đứng trước bàn, đôi mắt sung huyết.
Đôi mắt đó, giống như đôi mắt mãnh thú.
Cơ duyên của lão ta ở ngay trước mắt, vậy mà bị tên mập này đoạt mất.
Chuyện này bảo lão ta chịu kiểu gì đây.
Nếu không phải Sở Duyên ngồi ở đây.
Chưởng quầy chắc chắn đã lật bàn.
“Lão đại đợi một lát, để vị này ra ngoài tâm sự với ta một lúc trước, lão đại ngươi cứ ngồi đây đi, người đâu, hầu hạ lão đại, lão đại muốn ăn món gì thì bưng món đó lên.”
“Chuyện đó, vị bằng hữu này, nào, ra ngoài chúng ta tâm sự vấn đề phương diện mỹ thực đi.”
Chưởng quầy kìm nén phẫn nộ, nói với Lý Nhị Cương.
Sau khi nói xong, chưởng quầy cúi người hành lễ với Sở Duyên, lúc này mới đi xuống tầng một.
Lý Nhị Cương nhìn chưởng quầy phàm nhân, lại nhìn Sở Duyên, có chút khó hiểu, không biết nên làm gì.
“Tông chủ, ngươi xem bây giờ nên xử lý thế nào?”
Lý Nhị Cương nghi ngờ hỏi.
“Ngươi đi xuống nhìn xem chưởng quầy muốn làm gì, nếu thực sự muốn tán gẫu vấn đề mỹ thực… Ngươi cố gắng dạy dỗ một chút.”
Sở Duyên xua tay nói.
Chưởng quầy này coi như là người tốt, để cho hắn ăn chùa uống chùa lâu như vậy.
Tuy hai người là bạn tâm giao, không tính toán chuyện tiền bạc, nhưng có thể giúp, đương nhiên phải giúp một chút.
Sở Duyên nghĩ đến vẫn rất tốt.
Nếu chưởng quầy này có thể có được một số phương pháp trù nghệ của Lý Nhị Cương, ở trong phàm tục chắc chắn có thể xài được.
Đến lúc đó kiếm được tương đối nhiều.
Nghe thấy những lời này, đương nhiên là Lý Nhị Cương ở bên cạnh không có ý kiến, đi xuống lầu một.
Cho dù thế nào hắn ta cũng là cảnh giới Luyện Khí, chẳng lẽ còn sợ một tên chưởng quầy phàm nhân.
Sở Duyên ngồi trước bàn thấy vậy, lắc đầu, gọi tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên.
…
Tầng một khách điếm Tiên Túy.
Tầng một đã sớm không có ai, chỉ có một chiếc bàn đặt ở giữa.
Hai bên bàn, chưởng quầy và Lý Nhị Cương lần lượt ngồi xuống.
Hai người đối diện.
Rất có thể tranh giành.
Bầu không khí vô cùng đông cứng.
Một lúc lâu sau.
Chưởng quầy mở miệng trước, phá vỡ yên tĩnh.
“Ngươi cũng biết thân phận thực sự của lão đại ngồi trên lầu đúng không? Đừng nói với ta, ngươi không biết gì cả, mà dám đến làm đầu bếp!”
Giọng nói mang theo tức giận không đè nén được.
Cơ duyên này đều đã tới tay.
Bởi vì một tên mập mạp mà mất đi, chưởng quầy không thể nhịn nổi.
Lý Nhị Cương ở bên cạnh không sợ hãi chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, thật thà phúc hậu trên mặt thay bằng nghiêm túc.
Cộng thêm hình thể to lớn của hắn ta.
Rất dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách.
Đương nhiên, nếu coi như không có cái ghế dưới mông Lý Nhị Cương mới kêu kẽo kẹt, thì cảm giác áp bách sẽ càng đỡ hơn.
Lúc này, Lý Nhị Cương nhíu mày nhìn chằm chằm chưởng quầy.
“Đương nhiên biết rõ, tông chủ là tông chủ của tông môn ẩn thế thanh danh lan truyền xa ở giới Tu Tiên Đông Châu gần đây!”
Lý Nhị Cương chậm rãi nói.
“Nếu biết, ngươi còn dám đi làm đầu bếp? Được rồi được rồi, ta chẳng muốn nói thêm gì với ngươi, nói đi, bao nhiêu tiền.”
Chưởng quầy hừ một tiếng, mở miệng nói.
“Cái gì bao nhiêu tiền?”
Lý Nhị Cương ngây người, hỏi.
“Bao nhiêu tiền, ngươi mới rời khỏi bên cạnh lão đại.”
Chưởng quầy trực tiếp mở miệng.
Những lời này vừa nói ra.
Lý Nhị Cương ngồi đối diện lại càng sửng sốt.
Vì sao hắn ta có cảm giác, những lời này của chưởng quầy có chút là lạ.
Nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Lý Nhị Cương không rõ, cho nên không nghĩ nhiều.
“Đây là chuyện tiền bạc sao? Đây là chuyện cơ duyên!”
Lý Nhị Cương từ chối.
“Mười vạn lượng hoàng kim!”
Chưởng quầy đập bàn, ra giá.
“Đã nói, giữa ta và tông chủ, không phải tiền tài có thể định giá!”
Lý Nhị Cương mở miệng từ chối một lần nữa.
“50 vạn lượng hoàng kim!”
“Đã nói đây không phải là chuyện tiền bạc, ta không thiếu số tiền đấy! Càng đừng nói là tiền phàm tục.”
“Trong tổ trạch ta có 1000 linh thạch hạ phẩm, cho ngươi đấy!”
“Không được…”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà lòng tham không đáy.”
“Đây không phải vấn đề có tiền hay không…”
“…”
Hai người từ bàn luận, dần biến thành cãi vã.