Chương 130: Quay về Vô Đạo Tông 2
Sở Duyên đều bị làm cho ầm ĩ đi xuống.
Sở Duyên xuống dưới, mới khiến hai người dừng cãi vã.
Sở Duyên vốn muốn nghe xem, vì sao hai người cãi vã.
Nhưng hai người đánh chết cũng không chịu nói, còn nói cái gì mà bởi vì bất đồng quan điểm về mỹ thực nên cãi vã.
Sở Duyên thấy thế, cũng không để ý nữa, hỏi chuyện về Diệp Lạc.
Biết Diệp Lạc đã sớm xử lý xong mọi chuyện rời đi, nên hắn cũng dự định dẫn theo Lý Nhị Cương về tông môn.
Trước khi rời đi, hắn khó mà chịu nổi dây dưa của chưởng quầy.
Nói một chút địa chỉ cụ thể của Vô Đạo Tông, còn bảo chưởng quầy nếu có chuyện gì nguy hiểm, có thể tới Vô Đạo Tông cầu viện trợ.
Đối với chưởng quầy này, Sở Duyên đã tận lực giúp đỡ.
Ừm, ở trong tưởng tượng của Sở Duyên, tương lai hắn sẽ trở thành vô địch, đương nhiên có thể hợp tác với chưởng quầy này một chút.
Xử lý xong mọi chuyện.
Bảo Lý Nhị Cương khoác cái bao, Sở Duyên lập tức đi về phía Vô Đạo Tông…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong quảng trường đại điện.
Diệp Lạc không biết tìm đâu ra một cái ghế đá ngồi xuống, rất thảnh thơi, vẻ mặt có chút tùy ý.
Ở bên cạnh hắn ta, Tô Càn Nguyên thành thật đứng đó.
Từ khi thấy được thần uy của đại sư huynh, lão ta sợ rồi.
Tô Càn Nguyên hiểu rõ, cho dù là lão ta thời đỉnh phong, cũng không đỡ nổi một kiếm của vị đại sư huynh này.
Đừng nói là lão ta.
Cho dù là Thái Thượng trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông cũng không phải đối thủ của vị đại sư huynh này.
Ở trước mặt đại sư huynh, vẫn nên thành thật thì hơn.
Còn nhị sư huynh Trương Hàn so tài với Diệp Lạc.
Lúc này, Trương Hàn đang ngồi xổm trong một góc quảng trường đại điện, dùng các loại trận pháp chữa thương, chữa trị vết thương cho mình.
Chẳng qua Trương Hàn không có cảnh giới tu vi, năng lượng chỉ chứa đựng ở trong Trận Tâm trời sinh.
Hiện giờ vẫn là cơ thể phàm tục.
Cơ thể không thể chịu nổi trận pháp chi lực cường đại.
Cho nên quá trình chữa thương vô cùng thong thả.
Cho tới bây giờ, Trương Hàn vẫn mặt mũi bầm dập, hình tượng mất sạch.
Trương Hàn vừa chữa trị thương tổn, vừa dùng ánh mắt u oán nhìn Diệp Lạc ở phía xa.
Diệp Lạc nhìn đều có chút da đầu run lên.
Nhị sư đệ này ấy à.
Diệp Lạc lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế đá, đi tới bên cạnh Trương Hàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Trương Hàn sợ tới mức không chữa trị thương tổn, đứng dậy, sợ Diệp Lạc còn đánh hắn ta.
Hắn ta dốc toàn lực đâu phải đối thủ của Diệp Lạc.
Lúc trước Diệp Lạc có Quan Thiên Thuật, kiếm có thể trảm tim, còn có đạo vận sát phạt chi thuật, linh bảo thượng phẩm Vô Tẫn Kiếm Hồ, càng có được truyền thừa Thái Cổ Kiếm Tôn.
Thực lực đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.
Trái lại Trương Hàn chỉ tu trận đạo, một lòng cho sư tôn ngạc nhiên vui mừng, vẫn luôn tích góp năng lượng, chuẩn bị một lần đột phá cảnh giới Hóa Thần.
Cho nên thủ đoạn chỉ có mượn Thiên Địa Chi Lực bày trận, càng quen với nhật nguyệt tinh thần trong trời đất, lực lượng của trận pháp càng mạnh.
Hoàn toàn không chiếm được pháp lực của bản thân thêm vào.
Hơn nữa ngay cả pháp bảo đều không có.
Đâu có khả năng là đối thủ của Diệp Lạc.
Trương Hàn bị đánh một trận, không sợ Diệp Lạc mới lạ.
Trương Hàn vốn tưởng rằng Diệp Lạc còn chưa hết giận, còn muốn ra tay, sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Nhưng không ngờ tới Diệp Lạc không ra tay, mà vươn tay vỗ bả vai hắn ta.
Trương Hàn cảm thấy hơi khó hiểu.
Giọng nói của Diệp Lạc chậm rãi truyền tới.
“Nhị sư đệ, sư huynh chỉ xem thực lực của đệ mà thôi, không phải có ý định đánh đệ, đệ đừng trách sư huynh.”
Nghe thấy thế.
Thiếu chút nữa Trương Hàn hộc máu.
Đánh hắn ta thành ra như vậy.
Vậy mà còn nói không phải có ý định?
Vậy cái gì gọi là có ý định?
Có phải nếu đại sư huynh có ý định, thì sẽ chém chết hắn ta hay không?
Khi Trương Hàn đang định nói gì đó.
Bỗng nhiên tay Diệp Lạc dời đi, tiến về trước mấy bước, quay lưng về phía Trương Hàn.
“Được rồi, sư đệ, không náo loạn nữa, có khả năng ta sắp không ở Vô Đạo Tông, sau này đệ tử đồng lứa của Vô Đạo Tông, phải dựa vào đệ cả.”
“Còn cả sư tôn nữa, nhớ chiếu cố sư tôn, chuyện giữa các đệ tử đệ có thể giải quyết, thì đừng đi làm phiền sư tôn, sư đệ, đệ hiểu không?”
Diệp Lạc lắc đầu mở miệng nói.
“Đại sư huynh? Huynh nói những lời này, là huynh muốn đi đâu sao?”
Trương Hàn sửng sốt, bất chấp thương thế của mình, đứng bật dậy.
Không rõ vì sao đại sư huynh lại nói những lời này.
Không phải ở Vô Đạo Tông rất tốt sao.
“Đi mở Thánh Địa tu luyện.”
Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ nói.
“Mở Thánh Địa tu luyện, đây là chuyện tốt nha, sao sư huynh…”
Trương Hàn nói được một nửa, thì im lặng.
Không đúng.
Đại sư huynh là đại đệ tử của Vô Đạo Tông, nếu sư tôn phi thăng, vậy đại sư huynh sẽ là người thừa kế được lựa chọn đầu tiên.
Nói là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, tuyệt đối không quá.
Nhưng vì sao đại sư huynh phải đi mở Thánh Địa tu luyện?
“Đại sư huynh, huynh là đại đệ tử của tông môn, cần gì phải đi mở Thánh Địa tu luyện.”
Trương Hàn nhíu mày dò hỏi.