Chương 158: Đúng là cuối cùng không rẽ đi được
Tuy hắn ta biết Trương Hàn là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, nhưng nghe sư tôn dẫn theo Trương Hàn xuống núi, trong lòng hắn ta vẫn chua xót.
Trước đây sư tôn chưa từng dẫn hắn ta xuống núi.
Vậy mà lần này dẫn theo Trương Hàn cùng xuống núi…
Ta thật chua xót…
Ta rất khó chịu…
Diệp Lạc nói thầm trong lòng, ở mặt ngoài vẫn không biểu hiện ra, vẫn là bộ dạng mỉm cười như cũ.
Tô Càn Nguyên không nhìn ra được khác thường.
Lão ta vô cùng nghiêm túc gật đầu.
“Đúng vậy, đại sư huynh, sư tôn dẫn theo nhị sư huynh xuống núi rồi.”
Tô Càn Nguyên nói.
Những lời này vừa nói ra, giống như một thanh lợi kiếm.
Đâm nát trái tim chua xót của Diệp Lạc.
Ánh mắt Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên đều đã thay đổi.
Vốn đang nghĩ chuyện của đại trưởng lão thiên vị lão tam một chút.
Bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết.
“Ừm, một khi đã như vậy, vậy không còn biện pháp, sư đệ, ta dẫn đệ đi gặp người quen cũ trước.”
“Đại trưởng lão, tới đây.”
Diệp Lạc lộ ra nụ cười kỳ lạ, vẫy tay với phía sau.
Sau lưng hắn ta, đại trưởng lão cất bước đi ra, gương mặt già nua vô cùng xấu hổ nhìn Tô Càn Nguyên biến thành đầu trọc.
Môi run rẩy, không biết nên mở miệng kiểu gì.
Lão ta sợ mình nói ra sẽ bị Tô Càn Nguyên đánh chết.
Tô Càn Nguyên thì khác, sau khi nhìn thấy đại trưởng lão, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Vì sao đại trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ đại sư huynh đã giải quyết Càn Đế Đạo Tông, sau đó vì giúp lão ta hoàn thành chuyện của đạo lữ, cho nên dẫn theo đại trưởng lão tới đây?
Hình như chỉ có như vậy, đại trưởng lão mới có khả năng được Diệp Lạc dẫn tới Vô Đạo Tông.
Nhưng đại sư huynh mới xuống núi bao lâu mà thôi.
Nghe nói đại sư huynh trở thành nhân vật trên bảng Phong Vân của Đông Châu, đã đủ khiến người ta kinh hãi.
Nếu đại sư huynh còn giải quyết Càn Đế Đạo Tông, vậy thì thực sự không thể tin nổi.
“Đại trưởng lão…”
“Đại sư huynh, huynh đã ra tay với Càn Đế Đạo Tông rồi sao?”
Tô Càn Nguyên không thể tin được hỏi.
“Ừm… Tình hình cụ thể, để đại trưởng lão nói với đệ đi, sư huynh ta đi dạo Vô Đạo Tông trước, mọi chuyện để đại trưởng lão nói với đệ.”
Diệp Lạc cười kỳ lạ.
Sau khi nói xong, hắn ta xoay người đi ra bên ngoài quảng trường đại điện.
Để lại đại trưởng lão và Tô Càn Nguyên đứng tại chỗ.
Tô Càn Nguyên ngẩng đầu nhìn bóng lưng đại sư huynh rời đi, cảm thấy khó hiểu.
Nhưng không ảnh hưởng tới tò mò của lão ta đối với những việc làm của đại sư huynh sau khi xuống núi.
“Đại trưởng lão, ngươi nói nhanh lên, đại sư huynh thực sự giải quyết Càn Đế Đạo Tông rồi à?”
Tô Càn Nguyên vội vàng hỏi.
Nghe thấy những lời này, trong lòng đại trưởng lão nhẹ nhàng thở ra.
Không phải hỏi chuyện đạo lữ là được.
“Đúng vậy, tông chủ Càn Nguyên… Tông chủ cũ Càn Nguyên, Diệp tông chủ hắn gần như một mình đánh bại cả Càn Đế Đạo Tông, đánh Càn Đế Đạo Tông ra khỏi danh sách Thánh Địa.”
“Còn hội tụ số mệnh của Đông Châu, mở Thánh Địa tu luyện mới, tên là Thái Nhất Kiếm Tông.”
“Hiện giờ Thái Nhất Kiếm Tông đã đi vào quỹ đạo, chỉ thiếu thời gian, thì có thể hoàn toàn thành trùm của cả Đông Châu!”
Giọng nói của đại trưởng lão hơi thả lỏng, mở miệng nói.
“Đại sư huynh mạnh như vậy sao? Thực sự trong thời gian ngắn như vậy, mở được Thánh Địa tu luyện! Đúng là người đứng đầu vạn năm mới có!”
Tô Càn Nguyên hưng phấn nói.
“Đúng vậy, Diệp tông chủ rất mạnh, hiện giờ đứng thứ sáu trong bảng Phong Vân Đông Châu, có lẽ qua một hai năm, sẽ đi lên được hạng nhất!”
Đại trưởng lão gật đầu nói.
Lão ta nhìn bộ dạng của Tô Càn Nguyên, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cũng để xuống được.
Xem ra, Tô Càn Nguyên giống như quên chuyện “đạo lữ” rồi?
Nếu đổi đề tài mà nói, nói không chừng tên gia hỏa này sẽ thực sự quên mất chuyện đó.
“Nói ra, tông chủ cũ Càn Nguyên không thấy được phong thái của Diệp tông chủ lúc đó đâu, thực sự đáng tiếc, lúc ấy Diệp tông chủ một mình đấu với hai cảnh giới Độ Kiếp, gọi là vô cùng đặc sắc.”
“Sau cuộc chiến này, lại càng có nhiều cường giả lâu năm đánh giá Diệp tông chủ là thiên tài số một ở Đông Châu vạn năm mới có!”
Đại trưởng lão hăng hái nói.
Ý đồ dùng cảm xúc hấp dẫn Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên đúng là bị hấp dẫn đi, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng.
Chuyện về đại sư huynh, nhìn kiểu gì cũng truyền kỳ.
Sao lão ta không muốn mình có được kỳ tích như vậy.
Nhưng mà…
Tô Càn Nguyên kiên định, chỉ cần tới ngày lão ta luyện thể chân chính thành công, sau khi lão ta rời núi, tuyệt đối không có mấy người đỡ được một quyền của lão ta!
Đúng như lời sư tôn nói ngày đó, mặc cho người khác có muôn vàn diệu pháp, tất cả thần thông, ta đều một quyền phá nát!
Ồ… Ngày đó sư tôn nói là dùng cơ thể phá.
Không khác lắm, không khác lắm.
Một quyền phá là được.
Nhưng mà nói đi nói lại, chuyện về đạo lữ của lão ta hình như chưa hỏi?