Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 159: Đổi mới khách điếm 1

Chương 159: Đổi mới khách điếm 1
Tô Càn Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn về phía đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, lúc trước ta trốn đi, đạo lữ của ta chắc chắn tới chỗ đại trưởng lão ngươi đúng không? Vẫn phải cảm tạ đại trưởng lão chiếu cố giúp ta, không biết hiện giờ đạo lữ của ta thế nào?”
Tô Càn Nguyên mở miệng hỏi.
Đại trưởng lão: “…”
Vẫn rẽ sang đề tài này sao?

Trong khu vực hoàng triều “Đại Chu” phàm tục.
Bên ngoài thành Ngân Nguyệt có một đội ngũ giống như con diều xếp hàng vào thành.
Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi trong đội ngũ.
Nhìn đội ngũ mênh mông vô bờ kia.
Trương Hàn cảm thấy hoang mang.
Vào thành phải xếp hàng nộp tiền, đây là quy củ của phàm tục.
Tu tiên giả đâu cần tuân thủ những quy định này.
Phần lớn tu tiên giả giá lâm thành trì phàm tục đều trực tiếp bay vào trong thành.
“Sư tôn, vì sao chúng ta không trực tiếp vào thành?”
Trương Hàn nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy thế, Sở Duyên thản nhiên quay đầu nhìn Trương Hàn một cái.
Nếu hắn còn có tu vi, cộng thêm một người tới nữa mà nói, hắn chắc chắn trực tiếp bay vào, không mang theo bất cứ do dự gì.
Nhưng dẫn theo Trương Hàn tới đây, vậy thì khác.
Khi đó là hắn không có tiền nộp các loại phí gì đó, dẫn theo đồ đệ này tới, vậy không hố đồ đệ này sao được?
Huống hồ đồ đệ này còn là đầu sỏ đâm sau lưng hắn.
Muốn hố to đồ đệ này có khả năng không làm được.
Việc nhỏ thì vô cùng đơn giản.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, những lời này không thể nói ra.
Nếu không thì đệ tử thích giả trang thành thật này, e rằng sẽ nổi bão mất.
Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, thản nhiên nói.
“Hàn Nhi, tu tiên vốn từ phàm tục ra, có đôi khi đi trong phàm tục một lát, càng có thể ngộ ra được đạo chân chính.”
“Vi sư bảo con xếp hàng, đương nhiên là có trợ giúp đối với con, không cần hỏi nhiều.”
Sở Duyên lắc đầu nói.
“Đệ tử đã rõ, đệ tử xin nghe theo phân phó của sư tôn.”
Trong đôi mắt Trương Hàn lộ ra “đã hiểu”, liên tục gật đầu.
Sở Duyên ở bên cạnh sửng sốt một lát.
Ngươi đã hiểu cái gì?
Ta nói có mấy câu, ngươi có thể hiểu được sao?
E rằng ngươi là yêu quái.
Sở Duyên rất muốn hỏi Trương Hàn đã hiểu cái gì.
Nhưng nhìn bộ dạng trầm mặc của Trương Hàn, thì không biết nên mở miệng hỏi thế nào, chỉ có thể từ bỏ.
Hai thầy trò không mở miệng nữa.
Đợi vào thành.
Khoảng nửa canh giờ qua đi.
Lúc này mới tới lượt Sở Duyên và Trương Hàn vào thành.
Trương Hàn rất tự giác nộp phí vào thành.
Hai người tiến vào trong thành Ngân Nguyệt.
Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn tiến vào thành Ngân Nguyệt, đi thẳng tới khách điếm Tiên Túy.
Một lát sau, đã đi tới trước cửa khách điếm Tiên Túy.
Chẳng qua Sở Duyên nhìn khách điếm Tiên Túy này, lại vô cùng kinh ngạc.
Chưa tới ba tháng, khách điếm Tiên Túy trước mặt đã rực rỡ hẳn lên.
Giống như được sửa chữa lại.
Mặt ngoài nhìn trở nên vô cùng cao cấp, mà khách điếm vốn chỉ có hai tầng, lúc này lại thêm tầng ba.
Khách điếm ba tầng đặt ở trong thành Ngân Nguyệt, có vẻ rất to lớn.
“Chưởng quầy này đi mời tu tiên giả tới trang trí sao? Ba tháng đã biến thành như vậy…”
Sở Duyên nói thầm trong lòng một câu.
Lập tức dẫn theo Trương Hàn đi vào trong khách điếm.
Vừa mới cất bước tiến vào khách điếm, có mùi thơm truyền tới, khiến người ngửi không khỏi vui vẻ thoải mái.
Chưởng quầy này đã tốn bao nhiêu tiền, vậy mà cải tạo khách điếm thành như vậy?
Như vậy cũng được, khách điếm rộng, lượng người cũng lớn.
Chưởng quầy bù trừ lẫn nhau, chắc chắn tin tức sẽ càng thêm linh thông.
Lần này hắn tới khách điếm Tiên Túy, chính là vì muốn lấy được tin tức từ chỗ chưởng quầy.
Tin tức của chưởng quầy càng linh thông đương nhiên càng tốt.
Khi Sở Duyên đang suy nghĩ, một giọng nói truyền tới.
“Vị khách quan này, mời vào mời vào! Khách quan đi mấy vị?”
Chỉ thấy một tiểu nhị cười hì hì đi tới, khom người đặt câu hỏi.
“Hai vị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”
Sở Duyên nhìn thấy tiểu nhị lạ mặt, có lẽ là mới tuyển.
“Khách quan đi vào bên trong một lát, lúc này chưởng quầy nhà ta ở tầng ba tính sổ sách? Đúng rồi, khách quan, ngươi muốn dùng cơm hay ở lầu hai?”
Tiểu nhị cười hỏi.
“Không thể lên tầng ba à? Hay là tầng ba đã đầy khách?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.
“Không có không có, có lẽ là khách quan đã lâu không tới khách điếm Tiên Túy bọn ta, từ khi khách điếm sửa lại, tầng ba không tiếp khách, chỉ có khách quý của chưởng quầy mới đi lên tầng ba, mong khách quan hiểu cho.”
Tiểu nhị vội vàng nói.
“Chẳng lẽ ta không tính là khách quý? Đi gọi chưởng quầy nhà ngươi xuống, ta và hắn là người quen cũ.”
Sở Duyên xua tay nói.
Tiểu nhị nghe thấy thế do dự một lát, vẫn chạy lên trên tầng, thông báo cho chưởng quầy.
Sở Duyên cũng không sốt ruột, đứng trước cửa nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong khách điếm.
Trương Hàn ở phía sau hắn thì khác.
Trương Hàn nhìn sư tôn nhà mình không làm ra vẻ hành tẩu trong phàm tục, nói không sợ hãi kinh ngạc là không có khả năng.
Rõ ràng sư tôn là cường giả một phương.
Lại có thể bình yên ở chung trong phàm tục như vậy.
Đổi lại là hắn ta, sau khi mạnh dần lên, muốn duy trì tâm tính khi ở phàm tục đối mặt với phàm nhân, là chuyện không có khả năng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất