Chương 180: Kỳ đạo
Sở Duyên bày ra bộ dạng nghi ngờ.
Trong lòng hắn cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
Khoác lác bức hắn còn được.
Nhưng nhìn bộ dạng hắn, giống như là người có phương pháp tu hành khủng bố gì sao?
Nếu có, hắn sẽ thành cảnh giới Luyện Khí như bây giờ ư?
Nếu có, hắn còn cần dựa vào dạy đồ đệ thành phế vật để tăng thực lực sao?
Sợ không phải đang nói đùa.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, nói không thể nói.
“Sư tôn… Đệ tử, đệ tử thực sự không hiểu.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày, mê mang nói.
“Không hiểu, haizz, ngộ tính của con kém hơn cả nhị sư huynh con, thôi, vậy con đi xuống ngộ trước đã.”
Sở Duyên bắt đầu đuổi người.
“Nhưng sư tôn, đệ tử thực sự ngu dốt, không thể hiểu rõ sư tôn từng nói phương pháp tu hành kỳ đạo khi nào, mong sư tôn có thể chỉ điểm cho đệ tử một chút.”
Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng một lần nữa.
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên cũng không khỏi nhíu mày.
Hắn đi đâu lấy phương pháp tu hành đây?
Đừng nói là biết rõ, nửa cọng lông cũng không có.
Kỳ đạo kỳ đạo…
Cờ ở đâu ra, đạo ở đâu ra.
Sở Duyên đang cảm thấy đau đầu, tình cờ, ánh mắt hắn liếc nhìn ngai vàng tông chủ của hắn.
Nhìn thấy trường kiếm huyết sắc và bàn cờ đặt bên cạnh, đôi mắt sáng lên.
Bàn cờ đá kia, ngồi lên mông lành lạnh.
Cho dù thế nào cũng coi như là một thứ có tác dụng đúng không?
Nói đây là bảo vật, lừa gạt một chút có lẽ không thành vấn đề.
Sở Duyên híp mắt, có ý nghĩ.
“Xem ra Lạc Tuyết con có ngộ tính thấp thật, một khi đã như vậy, vậy vi sư cho con chút tham ngộ rõ ràng.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi nói xong, hắn đi tới bên cạnh ngai vàng tông chủ.
Cầm bàn cờ lên, lập tức đi xuống đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết.
“Bàn cờ này là một chí bảo, chính là một bạn cũ của vi sư ngày xưa tặng cho, đừng nhìn bàn cờ này bình thường, giống như vật phàm tục, thực ra bàn cờ ẩn chứa đại đạo có liên quan tới cờ, có thể cho Lạc Tuyết con tham ngộ. Thứ này vi sư vốn không nỡ tặng con, nhưng hôm nay con nhập môn, thì tặng cho con, con cần phải bảo quản cẩn thận.”
Sở Duyên bất đắc dĩ thở dài, giống như không nỡ tặng, đưa bàn cờ tới tay Đạm Đài Lạc Tuyết.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhận lấy bàn cờ, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nàng có được Tuệ Nhãn trời sinh.
Liếc mắt một cái lập tức nhìn ra bàn cờ này rất bất phàm.
Ở trong mắt nàng, trên bàn cờ này giống như có phong ấn đang từng bước giải trừ, biểu lộ ra khí tức vốn có của bàn cờ.
Đây là một chí bảo bị sư tôn phong ấn!
Sư tôn tặng cho nàng, nhân tiện giúp nàng giải phong ấn!
“Đại ân của sư tôn, đệ tử trọn đời không quên!”
Đạm Đài Lạc Tuyết kích động nói.
“Ừm, đi xuống tham ngộ đi, còn nữa, đừng tiếp xúc nhiều với nhị sư huynh con.”
Sở Duyên xua tay.
Đạm Đài Lạc Tuyết kích động, căn bản không có tâm trạng nói gì, liên tục gật đầu xong, thì ôm bàn cờ rời khỏi đại điện tông chủ.
Sở Duyên đứng trong điện nghi ngờ, nhìn hướng Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.
Không phải chỉ là bàn cờ đá, ngồi lên mông lành lạnh sao.
Có cần kích động như vậy không?
…
Núi Thiên Vụ, sườn núi.
Lúc này, Trương Hàn đang vui vẻ đi tới sườn núi, đi tới cửa sơn động chỗ Tô Càn Nguyên.
“Hửm? Địa Sát Chi Khí này cũng quá nồng đậm rồi, đã lan tràn ra sơn động.”
“Tam sư đệ này đúng là chăm chỉ tu luyện, mở Địa Sát lớn như vậy luyện thể, đổi lại là người ngoài, sợ rằng chết cũng không biết chết như thế nào, tam sư đệ đây là lấy mạng tu luyện mà.”
“Không phải là bị đánh khóc, hạ quyết tâm chăm chỉ tu luyện đấy chứ.”
Trương Hàn thực sự hơi vui vẻ.
Hoàn toàn không có chút quan tâm.
Trong lòng vui như nở hoa.
Trương Hàn ôm tâm tư tràn ngập hưng phấn đi tới cửa sơn động, một trận pháp đánh ra, thông báo cho Tô Càn Nguyên một chút.
Một lát sau, cửa sơn động được đẩy ra.
Tô Càn Nguyên để trần nửa thân trên cất bước đi ra.
So với trước đây, khí thế của Tô Càn Nguyên hiện giờ mạnh không chỉ một chút, trên người tràn ngập cơ bắp, làn da màu đồng cổ, giống như đao thương bất nhập.
Quanh người vờn quanh Địa Sát nhàn nhạt.
Giống như một con mãnh thú.
“Tam sư đệ, đệ đây là…”
Trương Hàn vốn định chào hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt Tô Càn Nguyên, không khỏi ngẩn ra.
Hắn ta nhớ rõ vẻ mặt Tô Càn Nguyên lúc trước, bình thường đều mang theo chút uy nghiêm và buồn cười.
Hiện giờ…
Mặt không chút thay đổi.
Còn thiếu viết lên mặt “ta không có tình cảm”.
“Bái kiến nhị sư huynh, không biết nhị sư huynh tìm ta, là có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì, vậy ta trở về tiếp tục tu luyện đây.”
Tô Càn Nguyên chắp tay cúi người thi lễ.
“Không có chuyện gì, chỉ là mới trở về tông môn, tới gặp đệ mà thôi, sao thế, tâm trạng không tốt à?”
Trương Hàn hơi nho nhã xua tay, cười hì hì hỏi một câu.
“Ừm, tâm trạng không được tốt lắm, dự định bế quan một thời gian, nhị sư huynh, nếu không có chuyện gì, vậy ta đi trước đây.”
Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không đổi nói.