Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 181: Đam mê của Trương Hàn

Chương 181: Đam mê của Trương Hàn
Lão ta đã xảy ra loại chuyện như vậy, tâm trạng còn tốt được sao?
Tâm trạng không kém tới cực hạn đã không tệ.
Nhưng Trương Hàn nghe thấy thế, lông mày nhíu lại.
Không phải là bị đánh một trận sao.
Đâu tới mức tâm trạng không được tốt.
Còn bị đánh khóc.
Không được, thân là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, là nhị sư huynh, hắn ta cảm thấy cần giáo dục tư tưởng cho lão tam một lát.
“Sư đệ, không phải sư huynh nói đệ, như vậy cũng không đến mức tâm trạng không tốt đúng không?”
“Thân là đệ tử của Vô Đạo Tông, thân là đệ tử của sư tôn, tâm trạng không cường đại một chút, sao có thể tu hành?”
Trương Hàn mở miệng nói.
“Sư huynh, huynh đã biết chuyện của ta rồi à?”
Tô Càn Nguyên ngẩng đầu hỏi một câu.
“Ừm, đã biết, đầu bếp mập mạp kia nói cho ta biết.”
Trương Hàn gật đầu, thừa nhận.
“Nếu sư huynh đã biết rõ chuyện này, vì sao còn khuyên lòng ta cường đại một chút? Đổi lại là sư huynh, e rằng đã giết cả nhà người ta ấy chứ?”
Gương mặt Tô Càn Nguyên âm trầm nói.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn hoảng sợ.
Không đến mức đấy đúng không.
Không phải chỉ bị đánh khóc thôi à.
Có cần giết cả nhà người ta sao?
Đạo tâm của lão tam không ổn định rồi.
“Không phải, sư đệ, chuyện này không đến mức đó chứ, tâm tính của đệ phải tốt hơn chút, chỉ là việc nhỏ như thế, không cần động tí giết cả nhà người ta.”
Trương Hàn khuyên một câu.
“Vậy sư huynh, huynh nói xem, đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?”
Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, hỏi.
“Đương nhiên là hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải, không đến mức giết cả nhà người ta.”
Trương Hàn nho nhã nói.
Tô Càn Nguyên: “…”
Sư huynh đúng là trâu bò.
Đều đã xanh mướt, còn hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải.
Người bình thường không thể làm được tới mức này.
Chỉ có nhị sư huynh mới độ lượng như thế.
“Nhị sư huynh, sư đệ phục huynh, nhưng sư đệ không thể làm được như sư huynh, ta có thể để hắn bình yên rời đi, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếu muốn ta xóa bỏ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
Tô Càn Nguyên lắc đầu, nói.
“Sư đệ, tâm tính này của sư đệ thực sự không được.”
Trương Hàn lắc đầu nói.
“Sư huynh, chuyện này cho dù thế nào ta cũng không sửa được, ta có tính tình như vậy, nhưng dễ dàng tha thứ tới mức độ đó, xem như là nể mặt đại sư huynh.”
“Sư đệ, đệ là đệ tử của Vô Đạo Tông đấy, đệ phải độ lượng.”
“Không thể sánh bằng sư huynh được!”
“Sư đệ, đệ nên thay đổi tốt hơn!”
“Sư huynh, chuyện này thực sự không đổi được…”
“…”
Đây là lần đầu tiên hai sư huynh đệ sinh ra xung đột.
Hai người người nào cũng không chịu nhượng bộ.
Vẫn luôn cãi vã.
“Sư đệ, nếu đệ vẫn không thay đổi như thế, ta cần phải đi nói với sư tôn.”
Trương Hàn quả quyết nói Sở Duyên ra.
“Sư huynh! Cho dù sư tôn tới đây, ta cũng không đổi, ta thực sự không ngờ sư huynh có đam mê như vậy, chuyện này thay đổi kiểu gì?”
Tô Càn Nguyên không chịu nhả ra, ý chí kiên định.
Hả?
Trương Hàn vốn đang định nói gì đó, môi đều đã mở ra, nhưng đột nhiên sửng sốt.
Đam mê? Đam mê gì cơ?
Tam sư đệ này đang nói gì thế?
Trương Hàn bất chợt cảm thấy, có lẽ hắn ta và tam sư đệ không nói cùng một đề tài.
“Đam mê? Sư đệ, đệ phải nói rõ, đam mê gì.”
Trương Hàn nghi ngờ hỏi.
“Đam mê thích đội nón xanh!”
Tô Càn Nguyên không khách sáo nói.
Trương Hàn: “…”
Hắn ta rất muốn đánh người.
Cuối cùng, hai người lại nói chuyện với nhau một lát.
Trương Hàn mới làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Cả người đều lúng túng.
Vậy mà Lý Nhị Cương không biết tình hình thực tế, đã nói với hắn ta.
Nói cái gì mà Tô Càn Nguyên bị đánh khóc…
“Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, sư đệ, đây đều là hiểu lầm…”
Trương Hàn liên tục ho khan.
Hình tượng nho nhã gì đó, đều bị hắn ta vứt sang một bên.
“Sư huynh, nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi về trước tiếp tục tu luyện.”
Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không chút thay đổi, nói câu này xong, thì chuẩn bị xoay người rời đi.
“Sư đệ, đợi đã, sư huynh nhìn khí thế trên người đệ, cường đại hơn không ít, hay là so tài một lát? Cũng coi như tán gẫu giải sầu.”
Trương Hàn thử hỏi một câu.
Những lời này vừa nói ra, Tô Càn Nguyên đi tới cửa sơn động dừng bước.
Do dự một lát, ngay sau đó, Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng.
“Được, vậy sư huynh… Cẩn thận!”
Giọng nói vừa ngừng, Tô Càn Nguyên bất chợt xoay người, một quyền đánh về phía Trương Hàn.
Bùm…
Quyền phong cuồng bạo thổi qua, mặt đất bị nghiền nát từng tầng, vô số khe hở sinh ra, giống như muốn xé nát toàn bộ.
Âm thanh nổ vang truyền ra.
Một quyền này uy lực xông thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.
Chiêu thức của Tô Càn Nguyên chỉ có một quyền.
Một quyền dốc toàn lực, đánh ra một điểm, bùng nổ lực lượng trấn giết kẻ địch.
Rõ ràng là lão ta có ý nghĩ, dốc toàn lực đánh Trương Hàn.
Lão ta không sợ Trương Hàn bị đánh bạo.
Lão ta biết nhị sư huynh này cũng là cảnh giới Hóa Thần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất