Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 182: Không, ta muốn xuống dưới 1

Chương 182: Không, ta muốn xuống dưới 1
“Sư đệ, đệ đây là so tài sao?”
Trương Hàn bị một quyền này dọa sợ.
Nhất niệm dâng lên.
Một trận pháp từ lòng bàn chân hắn ta bay lên, mang theo hắn ta bay lên cao, tránh đi một quyền này.
“Thái Âm Tinh tới!”
Hai ngón tay của Trương Hàn xác nhập, chỉ lên trên, mượn lực lượng của Thái Âm Tinh.
Một pháp trận ở không trung ngưng tụ mà thành.
Âm khí cuồn cuộn dâng lên, một Thái Âm Tinh cỡ nhỏ chỉ trong giây lát đã thành hình, chậm rãi lao về phía Tô Càn Nguyên…
Rầm rầm!
Núi Thiên Vụ, sườn núi.
Dao động kịch liệt sinh ra.
Trên bầu trời, Thái Âm Tinh xuất hiện, từng ánh trăng giống như vô cùng vô tận, chiếu xuống phía dưới.
Giữa không trung, Trương Hàn bay lên, sau lưng hiển hóa bức tranh trận hình cự đại, quang mang vạn trượng, giống như thần vô thượng.
Ở trước người hắn ta, vô số Trận Văn tự nhiên sinh ra, nhanh chóng tạo thành pháp trận.
Âm khí cuồn cuộn hội tụ, hình thành một Thái Âm Tinh cỡ nhỏ, chậm rãi lao về phía Tô Càn Nguyên.
Trên sườn núi phía dưới, Tô Càn Nguyên để trần nửa thân trên, khí thế như hồng thủy, ánh mắt nhìn chằm chằm Thái Âm Tinh đang nhanh chóng lao tới.
Trong đầu suy tư.
Lực lượng của Thái Âm Tinh này, chỉ có cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ.
Nếu đón đỡ, lão ta sẽ bị thương.
Nhưng chỉ cần tìm được nhược điểm của Thái Âm Tinh, hội tụ toàn lực, một quyền phá, có thể giảm nhỏ thương tổn, đồng thời còn đánh bất ngờ, tấn công trực tiếp nhị sư huynh ở phía trên!
Tô Càn Nguyên dồn khí đan điền, đôi mắt giống như chim ưng, sắc bén nhìn chằm chằm Thái Âm Tinh nhỏ trên không.
Thái Âm Tinh nhỏ trên không đang nhanh chóng tới gần.
Trong lúc này khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần hơn.
Cuối cùng, khi khoảng cách giữa hai bên chưa đủ 500 mét.
Tô Càn Nguyên phát hiện ra nhược điểm của Thái Âm Tinh nhỏ.
Ở trung tâm!
Ở giữa Thái Âm Tinh nhỏ là nơi âm khí yếu ớt nhất!
Nhị sư huynh! So tài lần này, huynh có khả năng sắp lật thuyền trong mương!
Tô Càn Nguyên nhớ tới những lời Trương Hàn mới nói, không nhịn được sinh lòng tức giận, muốn kéo nhị sư huynh này xuống đánh cho một trận.
Ngay sau đó, lòng bàn chân Tô Càn Nguyên nghiền nát từng tầng mặt đất, cả cơ thể lão ta bay lên trời.
Hội tụ lực lượng toàn thân, một quyền đánh về phía giữa Thái Âm Tinh nhỏ.
Rầm rầm rầm!
Hai người va chạm với nhau.
Dao động năng lượng mãnh liệt giống như muốn cuốn sạch mọi thứ.
Nhưng vẫn là Tô Càn Nguyên thắng một bậc.
Quyền phong cuồng bạo giống như xé nát âm khí vô cùng vô tận.
Tô Càn Nguyên đột phá Thái Âm Tinh nhỏ, nhanh chóng bay về phía Trương Hàn.
“Nhị sư huynh! Huynh lật thuyền trong cống ngầm, huynh quá coi thường ta, xuống đây cho ta!”
Tô Càn Nguyên cất tiếng cười to, đang chuẩn bị xông lên bầu trời.
Kéo Trương Hàn xuống.
Khi hắn ta đột phá từng tầng âm khí, muốn bắt giữ vị trí của Trương Hàn, thì trợn tròn mắt.
Ở trên trời, đâu còn bóng dáng Trương Hàn.
Chỉ có Thái Âm Tinh nhỏ không đếm được, đếm sơ qua, có ít nhất một nghìn Thái Âm Tinh nhỏ.
Nói cách khác…
Chỉ trong nháy mắt, Trương Hàn bày ra hơn một nghìn trận pháp?
“Không! Không! Không! Ta muốn đi xuống! Ta muốn đi xuống!”
Tô Càn Nguyên luống cuống, muốn đi xuống mặt đất.
Nhưng lão ta bay lên không còn dư lực, dưới quán tính, căn bản không thể đi xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình điên cuồng đụng vào một nghìn Thái Âm Tinh nhỏ kia.
Không!
Ta không muốn đi lên!
Nhị sư huynh ta sai rồi!
Tô Càn Nguyên không có một chút biện pháp nào, chỉ có thể đụng lên.

Rầm rầm.
Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.
Trương Hàn không biết đã quay về đây từ lúc nào.
Hắn ta quay đầu nhìn chỗ sườn núi một lát.
Trong mắt có kinh ngạc.
“Tiếng nổ mạnh to như vậy sao? Ta đã bày sáu tầng trận pháp, còn có thể truyền ra được.”
“Không phải sẽ quấy nhiễu tới sư tôn chứ? Thôi, đợi đến cung điện của sư tôn, lại bố trí thêm vài trận pháp che chắn cỡ lớn, che chắn thần thức, che chắn âm thanh, che chắn mọi thứ! Sư tôn biết, chắc chắn rất vui mừng!”
Trương Hàn lẩm bẩm nói.
Ngầm gật đầu, hắn ta bay về phía cung điện của sư tôn.
Động tác rất nhẹ, sợ quấy nhiễu tới sư tôn.
Trương Hàn đi tới quảng trường đại điện, chuẩn bị đi đường vòng tới cung điện của sư tôn.
khi tới đại điện tông chủ, bỗng nhiên có bóng người đi từ trong đại điện tông chủ ra, chạm mặt Trương Hàn.
“Hửm? Hàn Nhi? Con lén lút ở trước đại điện tông chủ, là muốn làm gì.”
Sở Duyên vừa mới đi ra nhìn thấy Trương Hàn, nhíu mày mở miệng hỏi.
“Hả? Sư tôn, người không ở cung điện của mình sao?”
Trương Hàn ngây ngẩn cả người.
“Vì sao vi sư phải ở cung điện của mình? Trái lại con đó, con tới làm gì?”
Sở Duyên nhìn đệ tử âm hiểm với ánh mắt quái dị.
Không phải đệ tử này, lại muốn làm cái gì như yêu thiêu thân đấy chứ?
“Không có gì không có gì.”
Trương Hàn vội vàng lắc đầu.
Hắn ta không muốn nói ra trước mặt sư tôn.
Chuyện này im lặng làm sau lưng sư tôn là được, nếu mà nói ra, vậy thì giống như có ý tranh công.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất