Chương 183: Không, ta muốn xuống dưới 2
“Thật sự không có gì sao?”
Sở Duyên luôn cảm thấy, đồ đệ này có ý nghĩ gì đó.
Hắn mới nhận Đạm Đài Lạc Tuyết, còn mới lừa gạt xong.
Không phải là đệ tử này muốn sử dụng thủ đoạn nhỏ gì đó...
Phải biết rằng, đệ tử trước mặt này là lão âm hiểm vô cùng rõ ràng.
Bình thường có vẻ thành thật, vào lúc quan trọng sẽ đâm sau lưng người ta.
Nghĩ vậy, sắc mặt Sở Duyên đều đã thay đổi.
“Hàn Nhi, con thực sự không có việc gì? Chắc chắn chứ?”
Sở Duyên mở miệng hỏi một lần nữa.
“Sư tôn, đương nhiên là con không có việc gì rồi.”
Trương Hàn lắc đầu nói.
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên vẫn lo lắng, ánh mắt nghi ngờ, luôn nhìn Trương Hàn mãi.
Không phải hắn đa nghi, hắn thực sự sợ.
Theo ý hắn, Tô Càn Nguyên có thể thành tài, hơn phân nửa có liên quan tới gia hỏa này.
Để gia hỏa này ở lại tông môn, hắn thực sự lo lắng.
Hắn nhận lấy thiên tài Đạm Đài Lạc Tuyết này.
Nhỡ đâu thực sự để Trương Hàn trêu ghẹo mãi, lại thành tài, vậy hắn sẽ rơi xuống phàm nhân.
Vẫn nên nghĩ biện pháp, lừa tên này xuống núi vậy.
“Hàn Nhi.”
Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng.
“Sư tôn, đệ tử ở đây.”
Trương Hàn vội vàng đáp lại.
“Ừm, vi sư định cho con xuống núi rèn luyện một thời gian, con cảm thấy thế nào?”
Sở Duyên chậm rãi nói.
“Sư tôn, sắp tới đệ tử không định xuống núi.”
Trương Hàn lắc đầu giống như trống lắc.
Hắn ta còn chưa bày ra uy nghiêm của nhị sư huynh trước mặt tứ sư muội mà.
Sao có thể xuống núi như thế.
“Sao thế? Lời vi sư nói, con không nghe sao? Không phải vi sư lừa con, chim ưng con luôn phải trải qua mưa gió, mới có thể bay lượn trên chín tầng trời, con không có tu vi, nếu không rèn luyện, sao có thể đi xa hơn trong tương lai?”
Sở Duyên thở dài một hơi, bộ dạng giống như vì tốt cho Trương Hàn.
“Sư tôn, con… Con…”
Trương Hàn há to miệng, không biết nên nói gì.
“Được rồi! Nghe vi sư! Thu dọn đồ đi, xuống núi rèn luyện!”
Sở Duyên kiên định mở miệng nói.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Hàn.
Có một ý nghĩ đột nhiên sinh ra trong lòng hắn.
Nếu Trương Hàn lại từ chối, vậy hắn có thể nhân cơ hội này, “hiên ngang lẫm liệt” đuổi lão âm hiểm Trương Hàn ra khỏi tông!
Dù sao ở mặt ngoài, hắn là sư tôn tốt!
Ở trong tầm mắt của Sở Duyên.
Trương Hàn do dự rất lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu.
“Sư tôn, đệ tử… Đệ tử thu dọn một lát, sẽ xuống núi rèn luyện.”
Trương Hàn nghiến răng mở miệng nói.
“Đáng tiếc.”
Sở Duyên thở dài một hơi.
“Hả? Sư tôn, đáng tiếc gì ạ?”
“Không có gì không có gì, chăm chỉ rèn luyện!”
“Đệ tử xin nghe theo mệnh lệnh của sư tôn!”
“…”
….
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Bóng đêm như mực.
Lúc này, bên cạnh một con đường mòn ở trong rất nhiều điện phủ của Vô Đạo Tông.
Đạm Đài Lạc Tuyết dựa vào một cây đại thụ, trong tay là bàn cờ đá.
Nàng nhìn chằm chằm bàn cờ đá, nhìn kỹ.
Đối với chuyện mình ở bên con đường nhỏ, nàng không thèm để ý.
Đạm Đài Lạc Tuyết không có biện pháp.
Nàng quên hỏi sư tôn nhà mình, cung điện cư trú ở đâu.
Trong tông môn cũng không tìm thấy người.
Sốt ruột quan sát bàn cờ, Đạm Đài Lạc Tuyết chẳng muốn quản cái gì, dứt khoát tìm một con đường nhỏ coi như sạch sẽ, ngồi bên cạnh.
Cẩn thận quan sát bàn cờ đá này.
“Bàn cờ này rất bất phàm, Tuệ Nhãn của ta không thể hoàn toàn nhìn thấu bàn cờ này, giống như có thứ gì đó ngăn cản mọi thứ nhìn trộm.”
“Nhưng mà thứ gì đó trên bàn cờ ngăn cản người khác nhìn trộm, lại thong thả biến mất, nếu ta đoán không sai, chỉ cần qua một thời gian nữa, Tuệ Nhãn của ta hẳn là có thể hoàn toàn nhìn thấu bàn cờ này.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Nàng loáng thoáng có suy đoán đối với bàn cờ.
Có lẽ trên bàn cờ này, thứ ngăn cản người khác nhìn trộm, hẳn là sư tôn hạ cấm chế.
Sau khi giao cho nàng, cấm chế tự động giải trừ.
Đạm Đài Lạc Tuyết rất tò mò.
Rốt cuộc thứ này là kiện chí bảo gì.
Vậy mà có thể khiến Tuệ Nhãn trời sinh của nàng đều không nhìn thấu.
Từ khi nàng sinh ra tới nay, Tuệ Nhãn này chưa từng không nhìn thấu thứ gì.
Nhưng sau khi vào Vô Đạo Tông.
Tuệ Nhãn giống như bị phế đi.
Nhị sư huynh Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết không nhìn thấu.
Mỗi một tòa cung điện trong Vô Đạo Tông, Đạm Đài Lạc Tuyết không nhìn thấu.
Cho dù là bàn cờ trên tay, Đạm Đài Lạc Tuyết không nhìn thấu.
Còn nữa…
Sư tôn của nàng, Sở Duyên.
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không nhìn thấu.
Ở trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết, sư tôn nàng chỉ có tu vi cảnh giới Luyện Khí.
Nhưng rõ ràng, sư tôn của nàng không có khả năng là cảnh giới Luyện Khí.
Sư tôn thực sự chỉ là cảnh giới Luyện Khí, sao có thể tới nhận thiên tài như nàng làm đồ đệ? Đừng nói giỡn.
Thông thường cảnh giới Luyện Khí không mặt dày như vậy, tới nhận một thiên tài làm đồ đệ.
Cho nên nàng đối với cảnh giới của Sở Duyên, cũng không hoài nghi.
Chỉ có thể nói, Tuệ Nhãn của nàng không nhìn thấu.
Không nhìn thấu tu vi chân chính của sư tôn.