Chương 218: Ngao Ngự chủ động lan truyền
Vậy mà nghiêng ngả lảo đảo chuẩn bị tiến vào trong long phủ.
Ngao Dạ nhìn thấy thế nhíu mày, xòe bàn tay ra.
Bàn tay lão ta vươn ra, chỉ trong nháy mắt biến thành một long trảo to lớn, chặn lưu quang kia lại.
Ngao Dạ nắm lấy lưu quang kia, thấy rõ bóng người ở bên trong lưu quang, là một binh tôm.
“Ngươi là binh dưới tay ai? Sao liều lĩnh như vậy, chẳng lẽ không ai dạy ngươi quy củ của long phủ sao?”
Vẻ mặt Ngao Dạ không chút thay đổi, không giận tự uy.
Chỉ có ở trước mặt Trương Hàn mới dễ nói chuyện.
Trên thực tế, lão ta rất chú trọng quy củ.
Ừm, đương nhiên, lão ta rất coi trọng quy củ, nên không chấp nhận người khác làm trái quy củ, nhưng nếu chính lão ta đụng vào, vậy thì là chuyện khác.
Binh tôm kia nghiêng ngả lảo đảo, nhìn thấy Ngao Dạ xong, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập hoảng sợ.
“Tham kiến Long Quân! Long Quân, trong Vân Châu có tin đồn liên quan tới người, bây giờ những lời đồn này còn đi kèm hình ảnh!”
Binh tôm vội vàng nói.
“Lời đồn gì, còn hình ảnh gì nữa?”
Ngao Dạ sửng sốt một lát, lập tức cười mỉa một tiếng.
Đám tu sĩ này, không phải lại biên soạn chuyện xưa gì đó cho lão ta, còn dùng thủ đoạn đặc biệt chỉnh hình ảnh, muốn lừa gạt người khác đấy chứ?
“Khởi bẩm Long Quân, lời đồn… Lời đồn là, người bị một đệ tử của tông môn ẩn thế đánh bại, còn tự mình thừa nhận những lời đồn đại đều là thật…”
Binh tôm chần chừ một lát, nói.
“Vậy hình ảnh đâu.”
Giọng điệu của Ngao Dạ hơi kỳ lạ, lão ta nhớ rõ bên ngoài căn bản không ai biết, sao có thể truyền ra ngoài.
“Long Quân, ở đây.”
Binh tôm lấy một khối Lưu Ảnh Thạch trong túi ra.
Ngao Dạ vươn tay nhận lấy.
Khối Lưu Ảnh Thạch lập tức bay vào trong tay lão ta.
Ngao Dạ rót pháp lực vào, kích hoạt Lưu Ảnh Thạch.
Một hình ảnh lóe lên trong Lưu Ảnh Thạch, phóng trước mặt Ngao Dạ.
Chỉ thấy mở đầu hình ảnh.
Trong một thành trì ở giới phàm tục, một người trẻ tuổi cầm Lưu Ảnh Thạch trong tay, nhanh chóng chạy trốn trên đường nhỏ trong thành trì.
“Long Quân yêu tộc bị đánh bại ở sông Ngân Thiên! Mọi người mau đến xem!”
Sau khi lăn qua lăn lại một lúc.
Người trẻ tuổi đứng trên một quảng trường, mặt quay về phía vô số phàm tục, kích hoạt Lưu Ảnh Thạch.
Cảnh Ngao Dạ đại chiến với Trương Hàn xuất hiện.
Trong đó bao gồm Ngao Dạ tự mình thừa nhận những tin đồn lúc trước đều là thật.
…
Nhìn nội dung trong hình ảnh, trên mặt Ngao Dạ xuất hiện nụ cười khổ.
Chuyện này lão ta cũng không có biện pháp.
Những lời này đều là lão ta nói, lão ta cũng tự mình thừa nhận những lời đồn là thật.
Một đệ tử của tông môn ẩn thế còn có thể đè ép lão ta, nếu là tông chủ lão ta không nhìn thấu thực sự ra tay.
Có lẽ có thể đánh lão ta kêu hú hú.
Cho nên lão ta mới thừa nhận, lời đồn không phải là giả.
Nói đi nói lại…
Những lời này đều là sự thực.
Nhưng vì sao sẽ truyền ra ngoài?
Chuyện này, cũng không có mấy người biết được.
Chỉ có lão ta, cùng với Trương Hàn, Ngao Ngự, Quy thừa tướng biết.
Lão ta và Trương Hàn vẫn luôn ở trong long phủ, không có khả năng truyền tin ra ngoài.
Quy thừa tướng không lắm miệng, dám lan truyền chuyện này.
Chỉ có một người duy nhất là Ngao Ngự.
Nhưng mà Ngao Dạ không chắc chắn có phải là Ngao Ngự làm hay không.
“Truyền mệnh lệnh của bổn tọa, điều tra xem hình ảnh phát ra từ nơi nào.”
Ngao Dạ quả quyết hạ lệnh.
Binh tôm lĩnh mệnh, bơi vào trong nước, chuẩn bị truyền đạt mệnh lệnh của Long Quân.
Không thể không nói, thế lực của long phủ sông Ngân Thiên rất mạnh, dốc toàn lực điều tra, chỉ tốn một hai canh giờ, đã chiếm được tất cả tin tức.
Ngao Dạ đứng ở bờ sông nghe thuộc hạ báo cáo.
“Cho nên, ngươi là nói, là Ngao Ngự lưu hình ảnh, còn chủ động lan truyền ra ngoài sao?”
Vẻ mặt Ngao Dạ không chút thay đổi nói.
Sát khí tự nhiên sinh ra.
“Đúng vậy, Long Quân, tuy là ngoài ý muốn dẫn đến, nhưng đúng là do Ngao Ngự điện hạ chủ động lan truyền.”
Một binh tôm ngoan ngoãn trả lời.
Nghe thấy những lời này.
Ngao Dạ không nói thêm gì nữa.
Im lặng quay về trong sông, lão ta cảm nhận được, Ngao Ngự cần luyện tập nhiều, làm thế nào phát ra tiếng kêu hú hú…
…
Cùng lúc đó.
Trong khu vực Đông Châu, bên ngoài Thái Nhất Kiếm Tông.
Một khách ở Trung Châu im lặng tới
Đại lục Thần Hành chia làm 82 châu, trong đó Trung Châu mạnh nhất.
Trung Châu cũng được công nhận là đại châu đứng đầu, diện tích khu vực này rộng rãi, tu sĩ mạnh nhiều, tài nguyên phong phú, đều được công nhận đứng đầu.
Thậm chí có thể nói thế này, tất cả tài nguyên của 26 châu khác ở đại lục Thần Hành cộng lại, cũng không bằng Trung Châu.
Trung Châu cũng là nơi tất cả tu sĩ hướng tới.
…
Lúc này, trong khu vực Đông Châu, bên ngoài sơn môn Thái Nhất Kiếm Tông.
Khách ở Trung Châu lặng yên tới.
Trong đám khách này, có tổng cộng bảy người.
Năm người trẻ tuổi, hai nữ ba nam.
Hai người khác thì là lão giả.
Đám người này đi tới bên ngoài sơn môn, ở phía xa ngắm nhìn sơn môn này.
Năm người trẻ tuổi đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Bọn họ là đại diện cho tổng bộ liên minh tu tiên giả Trung Châu mà tới.