Chương 220: Khách ở Trung Châu tới, Đại Bỉ vạn tông 2
Trên Thái Nhất Kiếm Tông, chủ phong đại điện của tông chủ.
Diệp Lạc gặp mặt bảy người này.
Khi Diệp Lạc biết được, bảy người này muốn mời Vô Đạo Tông đến Trung Châu tham gia Đại Bỉ vạn tông, thì sửng sốt rất lâu.
Sau khi tỉnh táo lại.
Câu đầu tiên của Diệp Lạc chính là.
“Vì sao các ngươi không mời Thái Nhất Kiếm Tông ta?”
Những lời này vừa nói ra.
Hai lão giả kia có chút xấu hổ, không biết nên nói như thế nào.
Một lúc lâu sau, mới có người mở miệng trả lời.
“Ừm… Thực lực của quý tông cường thịnh, phong mang tất lộ, tràn ngập khí thế, nhưng dù sao mới xây dựng không lâu, nội tình còn chưa đủ, có lẽ Đại Bỉ vạn tông lần kế, sẽ mời quý tông.”
Cổ lão mở miệng từ chối khéo léo.
“Cho nên nói một cách đơn giản, Thái Nhất Kiếm Tông cùi bắp quá à?”
Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi nói.
“Không có không có, đơn thuần là nội tình chưa đủ mà thôi.”
Cổ lão cười hì hì nói.
“Được rồi, cùi bắp thì cùi bắp, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, dựa theo ý của ngươi, là muốn đi gặp sư tôn ta, mời Vô Đạo Tông tham gia Đại Bỉ vạn tông đúng không?”
Diệp Lạc khinh thường, mở miệng nói.
“Dạ, phải.”
Cổ lão vội vàng gật đầu.
“Nhưng mà chuyện này có khả năng không được, không có mệnh lệnh của sư tôn ta, ta không thể dẫn các ngươi đi gặp sư tôn, không bằng thế này đi, các ngươi đưa thiếp mời cho ta, ta đi hỏi ý của sư tôn ta một chút.”
Diệp Lạc xua tay nói.
“Chuyện này…”
Cổ lão chần chừ một lát.
Dựa theo quy củ, bọn họ cần đích thân giao thiệp mời tới tay tông môn được mời.
Nhưng mà tông môn ẩn thế này không cho người ngoài đi vào, hình như cũng rất bình thường.
Không đi vào, lão ta có chút không cam lòng.
Nghĩ một lát.
Cổ lão mở miệng nói…
…
Trên đại điện chủ phong.
Cổ lão chần chừ một lát, vẫn mở miệng nói.
“Như vậy Diệp đạo hữu, thiệp mời có thể để ngươi giao cho tôn sư, nhưng mà ta có một thỉnh cầu nhỏ, mong Diệp đạo hữu có thể giúp đỡ…”
“Ừm, ta có chút ước mơ đối với Vô Đạo Tông, Diệp đạo hữu trở về Vô Đạo Tông, không biết khi đi ra, có thể mang một số thứ ra cho ta mở mang tầm mắt hay không? Không cần thứ tốt gì đó, chỉ cần lấy mấy thứ như hòn đá trên đất là được.”
Cổ lão bắt đầu chậm rãi nói.
Tông môn truyền thừa 300 vạn năm…
Cho dù chỉ là một cục đá, hẳn là cũng bất phàm.
“Không phải là ngươi từ Trung Châu tới sao? Sao ngay cả hòn đá cũng cần?”
Ánh mắt Diệp Lạc có chút kỳ lạ.
Nghe thấy những lời này.
Cổ lão lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Trung Châu sao? Trung Châu không có tông môn truyền thừa 300 vạn năm.
Đừng nói là 300 vạn năm.
Cho dù là tông môn truyền thừa 100 vạn năm cũng không có nhiều.
“Khụ khụ, chỉ tò mò, nếu Diệp đạo hữu có thể giúp mà nói, đương nhiên là tốt nhất, nếu không tiện, thì cũng không sao.”
Cổ lão ho khan hai tiếng, nói.
“Được, đưa thiệp mời cho ta đi.”
Diệp Lạc gật đầu, nhưng mà đôi mắt vẫn kỳ lạ.
Không phải nói, tài nguyên ở Trung Châu rất phong phú sao.
Vậy mà cần hòn đá.
Cổ lão thấy thế, ra hiệu bằng mắt với Trần lão.
Trần lão hiểu ý, lấy một quang đoàn từ trong nhẫn trữ vật ra, quang đoàn chỉ nhỏ cỡ nắm tay, phía trên lấp lóe phù văn, vô cùng thần bí.
“Đây là thiệp mời, chỉ cần cảnh giới Kim Đan trở lên, rót pháp lực vào đều có thể nhận được thông tin của thiệp mời.”
Trần lão đưa quang đoàn cho Diệp Lạc.
Diệp Lạc ngồi một bên nhận lấy quang đoàn, nhìn kỹ không thấy gì, thì cất vào trong nhẫn trữ vật, gật đầu.
“Vậy mời chư vị đạo hữu nghỉ tạm trong tông một lát, ta về Vô Đạo Tông một chuyến, nếu chư vị đạo hữu có nhu cầu gì, có thể tìm đệ tử trong tông môn của ta.”
Sau khi nói xong, không đợi hai lão giả đáp lời, cơ thể đã biến mất không thấy.
Tốc độ rất nhanh.
Hai lão giả đều không kịp phản ứng.
Đợi Diệp Lạc hoàn toàn rời đi.
Lúc này hai người mới kịp phản ứng.
Đều liếc nhau một cái, trong mắt có kinh ngạc.
Hai bọn họ đều là cảnh giới Độ Kiếp.
Ngay cả hai bọn họ đều không nắm bắt được thân hình của Diệp Lạc…
Trên cảnh giới Độ Kiếp là phi thăng.
Diệp Lạc chỉ có thể là cảnh giới Độ Kiếp.
Quan trọng nhất chính là ở điểm này.
Cùng là cảnh giới Độ Kiếp, vậy mà bọn họ ngay cả động tác rời đi của Diệp Lạc cũng không cảm nhận được.
“Lão Trần, có thể cùng cảnh giới, khiến chúng ta không phát hiện ra động tác là ai?”
Cổ lão ngầm truyền âm hỏi.
“Đại công tử Diệp Vũ của nhà họ Diệp Trung Châu! Vị kia được xưng là Thiên Kiêu gần với phi thăng!”
Đôi mắt Trần lão lóe lên tinh quang, truyền âm nói.
“Lão Trần, ngươi có cảm thấy họ Diệp hơi nhiều Thiên Kiêu hay không? Ở Trung Châu có một đám người như vậy, thậm chí Diệp Trần ở Vân Châu, còn có vị này của tông môn ẩn thế Đông Châu hiện giờ, hình như cũng tên Diệp Lạc.”
Cổ lão lại truyền âm nói.
“Đúng là như vậy, không bằng trở về, thế nào, ngươi muốn sửa họ không? Chuyện này không được, ngươi đã tên Cổ Dã, đổi họ sẽ thành Diệp Dã? Ông nội?”