Chương 257: Vô Đạo Tông đến muộn 2
“Dạ, minh chủ, nhưng mà minh chủ, lần này có tính là nhiệm vụ không?”
Chấp sự này cẩn thận hỏi.
Trong liên minh tu tiên giả, đổi đồ cần làm nhiệm vụ mới được, linh thạch không có tác dụng.
Cho nên lão ta mới hỏi, chuyện này có tính là nhiệm vụ hay không.
“Tính! Vậy ngươi đến Nhậm Vụ Các tiếp nhận nhiệm vụ này trước, có lẽ lúc này đã có người treo nhiệm vụ lên.”
Ngô Việt tức giận nói.
“Dạ dạ, minh chủ, ta sẽ đi ngay.”
Chấp sự gật đầu lui ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngô Việt đứng dậy quay về ngai vàng lần nữa, bắt đầu suy tư vấn đề chi tiết về Đại Bỉ vạn tông lần này.
Khoảng một khắc sau.
Chấp sự kia khóc sướt mướt chạy vào, bị đánh mặt mũi bầm dập.
“Minh chủ, ngươi thực sự không phúc hậu, nhiệm vụ lần này sao ta nhận được…”
Chấp sự kia khóc nói.
“Có ý gì? Không phải ngươi đi nhận nhiệm vụ sao? Sao biến thành bộ dạng này?”
Ngô Việt bị dọa nhảy dựng lên.
“Minh chủ! Nhiệm vụ kia vốn có một đống trưởng lão muốn đoạt, đều đã đánh nhau, đám trưởng lão đánh nhau, khiến ta bị ngộ thương.”
Chấp sự khóc sướt mướt nói.
Ngô Việt: “??”
Đám trưởng lão nhanh chân rời khỏi đại điện hội nghị, chính là vì tranh giành nhiệm vụ này sao?
Không phải vừa rồi còn lộ ra vẻ mặt lo lắng à?
Bây giờ lại đi cướp nhiệm vụ này?
Chỉ trong nháy mắt, gần một tháng trôi qua.
Trong một dãy núi rậm rạp gần Trung Châu.
Đám Sở Duyên bị lạc ở đây.
Dựa theo lời Sở Duyên nói, nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục lên đường.
Chủ yếu là vì Sở Duyên lo lắng cơ thể “phàm nhân” của Đạm Đài Lạc Tuyết, sợ đi đường dài như vậy, Đạm Đài Lạc Tuyết ăn không tiêu, cho nên mới tiến hành đi ngắt quãng.
Vừa mới tới dãy núi kề sát bên Trung Châu, lại dừng lại nghỉ ngơi.
Chẳng qua khiến Sở Duyên cảm thấy nghi ngờ chính là, vì sao hắn thấy Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập tinh thần như vậy?
Rõ ràng đã đi một thời gian dài như vậy.
Kết quả vậy mà còn có tinh thần hơn cảnh giới Trúc Cơ như hắn.
Thôi, hẳn là hắn suy nghĩ nhiều.
Vẫn nên nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.
Sở Duyên ngồi khoanh chân bên cạnh một tảng đá, bảo đám đệ tử làm gì thì làm, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục lên đường.
Mệnh lệnh của hắn rõ ràng là không có ai dám vi phạm.
Đám đệ tử lập tức không biết chạy đi đâu mất.
Ở tại chỗ chỉ còn lại Sở Duyên ngồi khoanh chân và Ngao Ngự ngồi dưới đất.
Đối mặt với Sở Duyên, rõ ràng là Ngao Ngự hơi sợ hãi.
Vô Đạo Tông nhiều đệ tử như ma quỷ như vậy đều do vị này dạy dỗ.
Chỉ sợ vị này càng hơn ma quỷ.
Cho nên Ngao Ngự không dám trêu chọc vị này.
Sợ bị đánh.
Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi dưới đất, không dám nói lời nào.
Trái lại Sở Duyên nghỉ ngơi một lát xong, tràn ngập hứng thú tìm Ngao Ngự tán gẫu linh tinh.
Sở Duyên vốn sợ Ngao Ngự, nhưng từ khi cưỡi Ngao Ngự này.
Sở Duyên không còn sợ hãi nữa.
Trái lại rất tò mò về Thương Long này.
“Tiểu Long.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng.
“Tiền bối! Ta ở đây!”
Ngao Ngự bị Sở Duyên đột nhiên mở miệng dọa sợ, vội vàng đứng dậy, ngồi xổm trên đất, thành thật mở miệng đáp.
“Ừm, không có chuyện gì, chỉ muốn tâm sự chút thôi, ngươi là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Sở Duyên thản nhiên nói.
“Tiểu bối, Tiểu Long là công tử thứ 97 của Long Quân long phủ sông Ngân Thiên Vân Châu, năm nay đã 752 tuổi.”
Ngao Ngự ngoan ngoãn trả lời.
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên sửng sốt một lát.
7… 752 tuổi?
Cừ thật.
Kiếp trước kiếp này của hắn cộng lại, cũng không bằng số lẻ của con rồng này.
“Ừm… Ngươi là Thanh Long đúng không?”
Sở Duyên im lặng một lát, mới mở miệng lần nữa.
“Hả? Tiền bối, ta thuộc Thương Long nhất mạch, không phải Thanh Long gì đó.”
Ngao Ngự mê mang nói.
“Thương Long không phải là Thanh Long à.”
Sở Duyên trợn tròn mắt.
Hắn nhớ rõ Thương Long được xưng là Thanh Long.
“Tiền bối, đâu có chuyện đó, Thương Long là Thương Long, làm gì có Thanh Long.”
Ngao Ngự vô cùng thẳng thắn.
“Được rồi, vậy Long Tộc các ngươi, có Kim Long không? Hay là Hắc Long Bạch Long gì đó?”
Sở Duyên lại hỏi.
“Không có, tiền bối, nhất mạch sông Ngân Thiên bọn ta đều là Thương Long, nghe nói Long Tộc Trung Châu có Kim Long hoàng giả trong loại rồng, nhưng mà Hắc Long Bạch Long thì chưa từng nghe nói tới.”
Ngao Ngự đáp.
“Đáng tiếc, nhưng mà ngươi muốn bồi dưỡng ra Hắc Long, trái lại cũng có thể, ngươi đi tìm một con mãng xà màu đen, chỉ cần sinh ra long tử với mãng xà đen này, chắc chắn sẽ thành Hắc Long, mọi người đều biết, màu đen có thể bao trùm toàn bộ màu sắc.”
Sở Duyên lộ ra nụ cười quỷ dị, nói.
Nhưng Ngao Ngự giống như đứa ngốc.
Hoàn toàn không hiểu Sở Duyên đang nói gì.
Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở chỗ đó.
Khiến Sở Duyên nhìn tới mức bất lực, chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Ngao Ngự thấy Sở Duyên không nói nữa, rụt cổ, cũng không dám nói nữa.
Bầu không khí yên tĩnh một lần nữa.