Chương 258: Linh khí ở nơi này thật ít
Khoảng nửa canh giờ trôi qua.
Đám Diệp Lạc lượn lờ trong dãy núi cũng trở về.
Sở Duyên thấy thế, lúc này tuyên bố tiếp tục khởi hành, đến Trung Châu.
Ngao Ngự ngầm hiểu, biến thành Thương Long nghìn trượng.
Sau khi đám Sở Duyên đi lên.
Thương Long gầm thét một tiếng, bay lên trời.
Hú hú!
Cất cánh!
…
Trên đỉnh đầu Thương Long.
Sở Duyên ngồi lâu, không còn sợ nữa, hai tay để ở sau lưng, đứng trước một sừng rồng, nhìn cảnh tượng xung quanh điên cuồng lướt qua, có vẻ vân đạm phong khinh.
Hắn vừa nhìn, vừa mở miệng hỏi.
“Lạc Nhi, nơi này cách Trung Châu hẳn là không xa?”
Sở Duyên thản nhiên nói.
“Đúng vậy, sư tôn, chúng ta đã bay gần một tháng, có lẽ một lát nữa sẽ tiến vào khu vực Trung Châu.”
Diệp Lạc cung kính nói.
“Ừm!”
Sở Duyên gật đầu.
Nhanh đến thì tốt.
Nói ra, hắn thực sự có chút khó chịu.
Liên tục đi đường một tháng.
Còn lấy loại tốc độ này đi một tháng.
Trung Châu này đúng là xa.
Nhưng mà may mắn.
Cuối cùng cũng sắp tới!
Trung Châu ta tới mò tiền đây!
Khoản ưu đãi lớn này, hắn lấy được chắc rồi!
Tô Càn Nguyên vốn hiếu kính hắn một ít linh thạch bảo vật, cộng thêm Đại Bỉ vạn tông.
Sở Duyên tưởng tượng tới cảnh tương lai hắn trở nên giàu có, không nhịn được trong lòng kích động.
Bay trong vòng một chén trà nhỏ.
Đám bọn họ đi tới biên giới Trung Châu.
Trung Châu khác hoàn toàn với những đại châu khác.
Khi tới gần biên giới Trung Châu, có thể cảm nhận được linh khí quanh mình bắt đầu nồng đậm hơn.
Sở Duyên hít sâu một hơi, đều cảm thấy pháp lực có tăng lên.
Trong lòng không khỏi cảm khái linh khí ở Trung Châu đúng là nồng đậm.
Mà khi hắn nghe cuộc đối thoại của các đệ tử bên cạnh, vẻ mặt không nhịn được âm trầm.
“Linh khí ở Trung Châu này đúng là ít, nằm ngoài dự đoán của ta.”
Chỉ nghe Diệp Lạc lắc đầu nói.
“Đúng vậy, Trung Châu chỉ như thế thôi sao? Linh khí ít như vậy à?”
Trương Hàn thở dài nói.
“Uổng công ta còn tưởng Trung Châu thần kỳ cỡ nào.”
Tô Càn Nguyên thở dài một hơi nói.
“Ừm, linh khí đúng là hơi ít một chút.”
Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu tán thành.
Sở Duyên: “…”
Chúng ta cảm nhận, là như nhau sao?
Vì sao ta cảm thấy linh khí ở nơi này nồng đậm như thế, nhưng các ngươi lại nói linh khí ở đây rất mỏng manh?
Hay là nói các ngươi đang liên hợp nhục nhã ta?
Sở Duyên há miệng định nói gì đó.
Đúng lúc này.
Trước mặt bọn họ đột nhiên bay ra vô số cự thạch, tạo thành một vách tường vĩ đại trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ tiến lên…
…
Ranh giới Trung Châu.
Trước mặt đám Sở Duyên.
Một mặt vách tường do vô số cự thạch tạo thành chặn đường tiến lên của bọn họ.
Vách tường nguy nga tráng lệ, liếc mắt một cái không nhìn thấy tận cùng, giống như nối với Thiên Địa, căn bản không thể vượt qua.
Sở Duyên lập tức sửng sốt, ngơ ngác đứng trên đầu rồng.
Trái lại mấy tên đệ tử phản ứng nhanh, nhao nhao đi tới phía sau Sở Duyên, ánh mắt nhìn chằm chằm bức tường to trước mặt.
Diệp Lạc và mấy đồng môn đều khẽ gật đầu.
Nếu bọn họ ra tay, có thể dễ dàng đánh nát vách tường trước mặt.
Ừm, tóm lại, bọn họ tuyệt đối không để thứ này quấy nhiễu tới sư tôn của bọn họ.
Xôn xao…
Một tia lưu quang bay từ phương xa tới.
Sau khi tới gần Thương Long, thì dừng lại.
Lưu quang tản đi, lộ ra một bóng người ở bên trong.
Chỉ thấy một lão giả vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện.
Lão giả mặc trường bào màu trắng, trước ngực trái trường bào, có thêu sao ngũ giác, khí thế toàn thân vô cùng cường đại, đạp không mà đến, khiến người ta có cảm giác áp bách rất mạnh.
“Xin hỏi các vị là người của đại châu khác tới tham gia Đại Bỉ vạn tông sao? Tại hạ là trưởng lão của liên minh tu tiên giả, tên là Cổ Nghị.”
“Nếu như các vị là người đại châu khác tới tham gia, vậy mời đi xuống đăng ký.”
Lão giả “Cổ Nghị” bình tĩnh nói.
Sau khi lão ta nói xong, trợn to mắt nhìn Thương Long.
Trong lòng có chút kinh ngạc.
Không ngờ tới có người có được rồng làm tọa kỵ.
Bên Long Tộc không nổi bão sao?
Cừ thật!
Cưỡi rồng tới, mặt mũi đúng là lớn.
Bên kia.
Trên đỉnh đầu Thương Long.
Sở Duyên không mở miệng, mặt ngoài vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh.
Không biết là bị dọa còn chưa hoàn hồn, hay là đang làm ra vẻ.
Diệp Lạc ở bên cạnh thấy thế, còn tưởng sư tôn hắn chẳng muốn đi xuống đăng ký.
Cho nên dứt khoát đứng dậy, chân giẫm lên một thanh phi kiếm, bay tới trước mặt lão giả Cổ Nghị kia.
“Bọn ta là người của Vô Đạo Tông Đông Châu, sư tôn ta không muốn xuống, đăng ký gì đó thì miễn đi, còn phải mau chóng lên đường tiếp.”
Vẻ mặt Diệp Lạc không chút thay đổi, toàn thân đều lộ ra khí tức kiêu ngạo của kiếm tiên, không có chút bộ dạng hòa ái trước mặt đồng môn.
“Không được, quy củ là quy củ, Vô Đạo Tông các ngươi thì thế… Đợi đã, các ngươi là Vô Đạo Tông? Vô Đạo Tông bên Đông Châu sao?”
Cổ Nghị vốn đang trả lời như người máy.
Nhưng nói một lát.
Lão ta ngây ngẩn cả người.
Vô Đạo Tông?
Tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông?
Cuối cùng tông môn ẩn thế cũng tới rồi sao?