Chương 317: Mỗi đệ tử của tông môn ẩn thế có một kiện linh bảo thượng phẩm 2
Nghe thấy những lời này.
Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa đều sững sờ.
Ý là…
Chưởng quầy của khách điếm phàm tục này, có quan hệ với Sở tiền bối sao?
Hơn nữa quan hệ không tầm thường.
Sở tiền bối thậm chí đồng ý vì chưởng quầy khách điếm phàm tục này mà ra mặt?
Có phải là nói, bọn họ có thể mượn nhánh này, tạo dựng quan hệ với Sở tiền bối hay không?
Đôi mắt của rất nhiều tông chủ Thánh Địa lóe sáng, mỗi người đều có tính toán.
…
Bên kia.
Lầu các, trong tầng ba.
Lúc này.
Sở Duyên ngồi khoanh chân trước bàn, trong lòng vô cùng hoang mang.
Hắn nhìn thấy một quyền của Tô Càn Nguyên phá không gian, nhìn mà nhiệt huyết sôi trào.
Bỗng nhiên nhìn một lát, thì không thấy gì nữa.
Điều này khiến Sở Duyên hoang mang không thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhìn mấy đại diện của tông môn ẩn thế Trung Châu.
Phát hiện trên mặt mấy đại diện của tông môn ẩn thế Trung Châu đều tràn ngập thán phục, khi nhìn về phía hắn, đôi mắt có chút kỳ lạ.
Giống như là…
Sợ hãi?
Kính nể?
Kinh hãi?
Ánh mắt những người này có ý gì…
Ta ngồi ở đây, các ngươi nhìn chằm chằm là có ý gì?
Sở Duyên càng cảm thấy mê mang, nhưng hắn không biểu hiện ra cái gì, mặt ngoài làm bộ thản nhiên.
Cũng xấu hổ mở miệng hỏi mấy người, rốt cuộc là ai thắng ai thua.
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu thấy Sở Duyên không mở miệng, cũng không dám mở miệng quấy rầy Sở Duyên, chỉ có thể ngầm truyền âm.
“Các ngươi xem ta nói, không có vấn đề gì chứ? Sở tiền bối có vẻ mặt thản nhiên như vậy, chắc chắn là không có lo lắng trận đấu này? Diệp Vũ trực tiếp bị đánh ngã, tuy là dựa vào linh bảo…”
“Diệp Vũ bị đánh nằm sấp, một thế hệ trẻ tuổi ở Trung Châu đều không phải đối thủ của đệ tử Vô Đạo Tông?”
“Bình thường, chuyện tông môn ẩn thế, đệ tử của Thánh Địa tính là cái thá gì? Cùng một cấp độ sao? Bị đánh ngã rất bình thường, kế tiếp còn phải xem đệ tử của tông môn ẩn thế đấu với nhau mới được!”
“Nói tới chuyện này, trải qua trận chiến của Tô Càn Nguyên, có lẽ người nào cũng cảm thấy đệ tử của tông môn ẩn thế chúng ta đều có một kiện linh bảo thượng phẩm, đi đâu tìm linh bảo thượng phẩm đây?”
Những lời này vừa nói ra.
Bỗng nhiên mấy người dừng truyền âm, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Trong tay mỗi đệ tử của tông môn ẩn thế có một kiện linh thạch thượng phẩm sao?
Bọn họ lấy đâu ra nhiều linh thạch thượng phẩm như thế?
Nhưng bọn họ cảm thấy, nếu bọn họ không lấy ra được linh bảo thượng phẩm, chắc chắn sẽ có người nói bọn họ không bằng Vô Đạo Tông.
Nhưng mà, hình như, đúng vậy…
Bọn họ không bằng Vô Đạo Tông…
Trên đảo nhỏ.
Lầu các, tầng ba.
Sau khi mấy đại biểu nghĩ tới vấn đề này, thì hoàn toàn đau đầu.
Bọn họ đi đâu kiếm linh bảo thượng phẩm cho mỗi đệ tử đây?
Như vậy không phải đại biểu tông môn ẩn thế bọn họ không bằng tông môn ẩn thế Đông Châu sao?
Mấy người lúng túng, dự định báo tin cho mỗi tông chủ, khiến những tông chủ này đau đầu.
Nhưng không đợi mấy người bắt đầu báo cáo.
Mấy chục lưu quang ẩn nấp trực tiếp bay tới.
Mấy người tiếp nhận lưu quang, vẻ mặt cả đám đều trở nên vô cùng phức tạp, đây đó liếc nhau một cái, truyền âm lần nữa.
“Các ngươi… Cũng nhận được rồi à?”
“Nhận được tin tức của tông chủ nhà ta… Các ngươi cũng nhận được rồi sao?”
“Ta cảm thấy chúng ta đều nhận được tin tức như nhau, có lẽ mấy tông chủ đều đang rình coi đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu chiến đấu.”
“Chúng ta thực sự nhận được tin tức như nhau sao? Con mẹ nó tông chủ nhà ta bảo ta cho đệ tử tham chiến, mỗi đệ tử một kiện linh bảo thượng phẩm, lần này tông ta có năm đệ tử tham chiến, ta đi đâu kiếm năm linh bảo thượng phẩm cho bọn họ dùng đây?”
“Đúng vậy, bán ta đi cũng không có năm kiện linh bảo thượng phẩm! Không bằng chúng ta hoặc là không làm, làm là làm tới cùng! Trực tiếp nương nhờ Vô Đạo Tông đi!”
“Cừ thật, đây mới là ý nghĩ thực sự của ngươi đúng không, có linh bảo hay không đều không liên quan đúng không?”
Mấy người đều truyền âm trao đổi.
Ngay khi mấy người truyền âm trao đổi.
Bên ngoài tầng ba có giọng nói vang lên.
“Tông chủ của Thánh Địa Vô Cực Lâm Bộ, cầu kiến Sở tiền bối!”
Sở Duyên vốn đang ngồi khoanh chân, suy nghĩ một số chuyện lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cửa tầng ba.
Thánh Địa Vô Cực sao?
Sao quen tai như vậy…
Hình như từng nghe đâu đó…
Đúng rồi!
Người đối chiến với Tô Càn Nguyên.
Là đệ tử Diệp Vũ, hình như đến từ Thánh Địa Vô Cực gì đó!
Hiện giờ tông chủ của Thánh Địa Vô Cực người ta tới tìm hắn…
Chẳng lẽ Tô Càn Nguyên thắng Diệp Vũ kia, tông chủ của Thánh Địa này không nhận thua, cho nên tìm hắn gây phiền phức?
Chuyện này làm sao đây?
Hay là làm bộ như không nghe thấy?
Sở Duyên rơi vào trầm tư, trong lúc này không rảnh nói chuyện.
Ngao Ngự ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
“Tông chủ, có người cầu kiến ngươi.”
Ngao Ngự lập tức nói.
Những lời này vừa nói ra.
Sở Duyên ước gì có thể nắm Ngao Ngự ma sát trên đất.
Con mẹ nó ngươi nghĩ ta điếc sao?
Ta nghe thấy rất rõ…
Bị Ngao Ngự nhắc nhở như thế.
Sở Duyên đều xấu hổ làm bộ như không nghe thấy.