Chương 109. Tâm tư của Vãn Vãn
Lý Mộ còn lại bốn phách chưa ngưng, trong đó hai phách là thuận phách, hai phách là nghịch phách, thời điểm luyện hóa cụ tình cùng ác tình cần lượng lớn phách lực, đây cũng là nguyên nhân hắn không từ chối Hàn Triết.
Trải qua một trận ác chiến, lại suýt nữa bị tâm ma xâm nhập, Lý Mộ một buổi chiều đều ở trong phòng trực điều tức, khi tan ca mới trở về.
Hôm nay lại là cả ngày bên ngoài, Vãn Vãn giữa trưa cũng không biết ăn cái gì.
Lý Mộ đi ở trên đường, xa xa đã nhìn thấy Vãn Vãn ngồi ở trên bậc cửa, chơi quên cả trời đất với một con chó nhỏ, con chó nhỏ đó vây quanh nàng xoay vòng, mỗi khi Vãn Vãn muốn ôm nó, lại sẽ nhanh chóng chạy đi.
Người đi đường ngẫu nhiên từ trên đường đi ngang qua, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Lý Mộ đoán không sai, lấy tính cách nhát gan của nha đầu này, cho dù là thật sự gặp quỷ, cũng sẽ không nghĩ tới nơi đó.
Con chó nhỏ này chỉ là một linh thể, có lẽ bản thân nó cũng không biết nó đã chết, chỉ là thiên sinh sợ hãi bảy phách người sống, tuy muốn chơi đùa với Vãn Vãn, cũng không dám tới gần.
Vãn Vãn nhìn thấy Lý Mộ, lập tức đứng lên, phủi phủi mông, cao hứng nói: “Công tử, ngươi đã trở lại...”
Lý Mộ hỏi: “Ngươi sao lại một mình ở đây, tiểu thư nhà ngươi đâu?”
“Tiểu thư bận ở cửa hàng.” Vãn Vãn vui vẻ nhìn Lý Mộ, nói: “Công tử, nơi này có con chó nhỏ, chơi vui lắm... , ồ, con chó nhỏ đâu?”
“Vừa chạy ra ngoài rồi.” Lý Mộ đi tới cửa, nói: “Chúng ta đi vào nấu cơm trước đi, chờ tiểu thư nhà ngươi trở về.”
Liễu Hàm Yên sau khi thân quen với Lý Mộ, liền thường xuyên cùng nhau ăn cơm.
Trong nhà của nàng không có đồ làm bếp, xài chung một bộ với Lý Mộ, nếu Lý Mộ về sớm, là Lý Mộ nấu cơm, nếu Vân Yên các không bận, Lý Mộ lúc về nhà, thường thường đã có một bàn đồ ăn nóng hôi hổi.
Hai người không giống hàng xóm, trái lại như là cùng nhau kết nhóm sống qua ngày.
Hôm nay mệt mỏi một ngày, Lý Mộ tính ăn lẩu đơn giản, Vãn Vãn thích nhất chính là thịt nướng cùng lẩu, chạy trước chạy sau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, Liễu Hàm Yên còn chưa trở về, hẳn là không về ăn cơm.
Lý Mộ cũng không lo đồ ăn sẽ ăn không hết, có Vãn Vãn, ngay cả một cây rau xanh, một hạt đậu cũng sẽ không còn.
Vãn Vãn ngồi xổm bên cạnh bếp lò chờ nước sôi, Lý Mộ đi vào thư phòng, hướng nàng vẫy vẫy tay, nói: “Vãn Vãn, lại đây.”
Vãn Vãn nhìn thoáng qua nồi sắp sôi, không nỡ chạy qua, hỏi: “Công tử, có việc sao?”
Trời sinh linh đồng, là người tu hành tha thiết ước mơ, theo tu vi tăng lên, một đôi linh đồng đó sẽ tiến hóa ra thiên phú thần thông khủng bố, nhưng đối với Vãn Vãn trước mắt mà nói, lại không phải chuyện tốt gì.
Bắc quận không thể so với Trung quận, nơi này yêu quỷ càng thêm thường thấy, người bình thường không nhìn thấy chúng nó thì thôi, nếu là vì có thể nhìn thấy chúng nó, khiến chúng nó chú ý, ngược lại sẽ trêu vào phiền toái.
Trong quyển sách kia lão Vương cho hắn, có phương pháp tạm thời che chắn linh đồng.
Lý Mộ nhìn nàng, nói: “Nhắm mắt.”
Vãn Vãn ngẩn ra một phen, trên khuôn mặt nhỏ dâng lên một tia đỏ ửng, sau đó liền nhu thuận nhắm mắt lại, kiễng mũi chân, hơi ngẩng đầu.
Tay phải Lý Mộ tạo vài cái pháp quyết, ngón trỏ ngón cái khép lại, vận chuyển pháp lực, ở trên mắt nàng nhẹ nhàng miết một cái, nói: “Được rồi, có thể mở rồi.”
Vãn Vãn nghi hoặc mở mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng còn chưa hôn mà...”
“Hôn cái gì?”
Liễu Hàm Yên đứng ở cửa, nhìn nhìn Vãn Vãn kiễng chân ngửa đầu, lại nhìn nhìn Lý Mộ đối diện nàng, hồ nghi hỏi.
Thẳng đến lúc ăn cơm, nghi ngờ trong lòng Liễu Hàm Yên còn chưa tiêu trừ, dùng ánh mắt đánh giá Lý Mộ thật lâu.
Vãn Vãn mang thịt nấu chín phân biệt gắp đến trong bát Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên, vừa gắp, vừa nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu thư một miếng, ta một miếng, công tử một miếng, ta một miếng, bản thân ta lại một miếng...”
Lý Mộ mang thịt trong bát mình gắp hết cho nàng, lắc đầu nói: “Cho ngươi ăn hết nha, ta thích ăn đậu phụ.”
Thịt Lý Mộ càng thích nướng ăn hơn, ăn lẩu chủ yếu là vì ăn rau. Liễu Hàm Yên giống hắn, mang thịt trong bát cho Vãn Vãn hết, cùng Lý Mộ nếm đậu phụ chín trong nồi.
Thấy Vãn Vãn trong bát còn chưa ăn hết, đũa lại vươn vào trong nồi, Liễu Hàm Yên nhịn không được nhắc nhở: “Ăn ít thịt chút, cẩn thận ăn thành một đứa mập, về sau không lấy chồng được!”
Lý Mộ nhịn không được nói chuyện thay Vãn Vãn, “Nàng không giống với ngươi, ăn như vậy cũng không phải ngày một ngày hai rồi, ăn không mập.”
Liễu Hàm Yên liếc hắn, “Ngươi bảo vệ nó như vậy à, nó đến lúc đó không lấy chồng được, ngươi chịu trách nhiệm sao?”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Vãn Vãn không phải cùng nhau gả đi với ngươi sao, sao có thể không gả được?”
Liễu Hàm Yên nhìn về phía hắn, hỏi: “Vãn Vãn vì sao phải cùng nhau gả với ta?”
Lý Mộ cho rằng Vãn Vãn là thiếp thân nha hoàn của Liễu Hàm Yên, khi nàng lập gia đình, Vãn Vãn cũng có thể sẽ cùng nhau thông phòng, chỉ cần Liễu Hàm Yên có thể gả được, Vãn Vãn liền có thể gả được.
Bây giờ xem ra, Liễu Hàm Yên tựa như không có quyết định này.
Như vậy, ở giữa nàng cùng Lý Thanh, cán cân nào đó trong lòng Lý Mộ, vô hình trung liền sắp xảy ra một chút nghiêng lệch.
Hắn mang một miếng đậu cuối cùng nhường cho Liễu Hàm Yên, nói: “Ta cho rằng các ngươi sẽ cả đời bên nhau...”
“Ta lại không phải Vãn Vãn, vài năm trước đã bắt đầu gom góp đồ cưới cho mình.” Liễu Hàm Yên hừ lạnh một tiếng, nói: “Một mình không tốt sao, vì sao phải lập gia đình, ta làm sao biết hắn có phải hướng tới tiền của ta hay không?”
Liễu Hàm Yên nói rất có đạo lý, nếu là một nam nhân cưới nàng, không phải hướng tới thân thể của nàng, chính là hướng tới tiền của nàng.
Bởi vì nàng thật sự quá mức có tiền.
Liễu Hàm Yên nhìn Lý Mộ, đột nhiên hỏi: “Ngươi vì sao cảm thấy ta cùng Vãn Vãn sẽ cùng nhau gả cho người ta?”
Lý Mộ không có khả năng nói cho nàng là vì hắn từng ảo tưởng như vậy, chỉ có thể nói: “Ta... Đoán.”
Không đợi Liễu Hàm Yên tiếp tục truy hỏi, hắn liền buông đũa, nói: “Ta no rồi, các ngươi tiếp tục...”
Liễu Hàm Yên nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, lại nhìn nhìn Vãn Vãn vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên nói: “Vãn Vãn, đợi hai năm nữa, ta mang muội gả cho Lý Mộ thế nào?”
“Ặc...”
Vãn Vãn bị nghẹn, vỗ vỗ ngực mình, ngạc nhiên lẫn vui mừng hỏi: “Tiểu thư, thực, thực sao?”
Liễu Hàm Yên ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: “Ngươi sẽ không thật sự muốn gả cho Lý Mộ chứ?”
“Vì sao sẽ không...” Vãn Vãn cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Công tử biết làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn có thể bắt quỷ, đánh yêu tinh, có thể bảo hộ muội, muội, muội muốn gả cho hắn...”
Không ngờ được tiểu nha hoàn của mình lại thật sự có loại tâm tư này, Liễu Hàm Yên buông đũa, vẻ mặt không ham sống nữa...
Hết chương 109.