Đại Chu Tiên Lại

Chương 132. Cảnh giác (2)

Chương 132. Cảnh giác (2)

Hàn Triết một chiêu thần thông, liền khiến nó đầu xác chia lìa, mà ở trong cơ thể nó, vẫn chưa thể dẫn đường ra phách lực.
Một chiêu thần thông triệu hồi đó của Hàn Triết, khiến Lý Mộ thèm thuồng thật lâu.
Hắn tuy là tu vi Ngưng Hồn, bằng vào một chiêu đó, có thể thoải mái chém giết Tụ Thần.
Chỉ tiếc, loại thần thông tiếp cận đạo thuật này, ngay cả Lý Thanh cũng không biết, ở tổ đình Phù Lục phái, cũng chỉ có số rất ít người mới có thể tu tập.
Huống hồ, các môn các phái, đối với đạo thuật đều cực kỳ coi trọng, căn bản sẽ không truyền đệ tử không phải bổn môn.
Không biết chân ngôn, mặc dù là biết thủ thế, cũng không cách nào thi triển, trừ phi sưu hồn đối với đệ tử hạch tâm các phái hiểu được đạo thuật.
Mà con đường này, xưa nay đều là đường tắt chịu chết của tà tu.
Không nói đến vì phòng ngừa đạo thuật truyền ra ngoài, đệ tử được truyền thụ đạo thuật, trừ phát lời thề đạo không thể truyền ra ngoài, còn phải học được chống lại thuật pháp sưu hồn, lui một vạn bước, cho dù là có tà tu sưu hồn thành công, tập được đạo thuật thượng thừa, cũng khó từ trong cường giả tông môn đuổi giết chạy thoát.
Đối với tà tu chém giết thiên tài tông môn, học trộm đạo thuật, cường giả đạo môn lục tông sẽ mang tro cốt bọn họ cũng hủy diệt.
Tà tu chưa động loại tâm tư này, trốn trốn tránh tránh, còn có thể sống tạm.
Một khi động loại tâm tư này hơn nữa đi hành động, cuộc đời bọn họ, cũng liền tiến vào đếm ngược.
Lý Mộ không thèm thuồng thần thông của Hàn Triết nữa, mấy người dựa theo lão lại kia chỉ dẫn, đi tiếp về phía trước mấy chục dặm, rốt cuộc nhìn thấy một thôn xóm cỡ lớn.
Bên ngoài thôn đó bị tường đá vây lại, trên tường đá, cách mỗi một khoảng cách, đều xây một đài quan sát. Đám người Lý Mộ sau khi đến gần, phát hiện bên ngoài tường đá còn trải một tầng gạo nếp.
Công sự chắc chắn như thế, hành thi bình thường căn bản không thể công phá, cho dù là khiêu cương, cũng có thể ngăn cản một chút.
“Là Hàn sư đệ phải không?”
Theo mấy người đi vào, trên tường đá bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Hàn Triết ngẩng đầu nhìn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nói: “Là Tần sư huynh a, Tần sư huynh đã lâu không gặp.”
Một nam tử từ trên tường đá nhảy xuống, đánh giá cao thấp Hàn Triết một phen, cười nói: “Hàn sư đệ nửa năm không gặp, tu vi tinh tiến không ít, hẳn là rất nhanh có thể Tụ Thần nhỉ?”
“Còn kém xa.” Hàn Triết xấu hổ cười cười, đánh giá cao thấp Tần sư huynh một lần, bất ngờ nói: “Sư huynh tiến cảnh mới nhanh, năm trước vừa mới Tụ Thần, bây giờ ta nhìn không thấu chút nào cả, sẽ lập tức đột phá đến trung tam cảnh nhỉ?”
“Nào có nhanh như vậy, ta lại không có thiên phú của các ngươi, chỉ là khổ tu nửa năm...”
Tần sư huynh cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, nhìn về phía Ngô Ba và Lý Thanh, nói: “Ta nhớ rõ ngươi ở huyện nha Dương Khâu rèn luyện, hai vị này hẳn chính là Lý sư muội cùng Ngô sư đệ của Tử Vân phong nhỉ, hai vị này lại là...”
Hàn Triết giới thiệu cho hắn nói: “Vị này là Tuệ Viễn tiểu sư phụ, đến từ phật môn Tâm tông, vị này là Lý Mộ, là đồng nghiệp của ta ở huyện nha.”
Tổ đình Phù Lục phái tổng cộng có bảy nhánh, lần này phái không ít đệ tử xuống núi bình loạn, ở thôn này trấn thủ, vừa lúc là sư huynh một nhánh kia của Hàn Triết.
Mấy người từ cổng chính đi vào thôn, nhìn thấy tình hình thôn này, so với lúc trước gặp được tốt hơn rất nhiều.
Trên đất trống ở ngoài nhà dân chật ních lán cỏ lâm thời dựng, trong lều cỏ là dân chúng tạm thời di chuyển tới.
Mọi người tụ tập ở nơi này, tuy nhìn qua hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mỏi mệt, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu sợ hãi cùng lo lắng, ngoài thôn xóm dựng tường cao, cùng người tu hành đóng quân ở nơi này, cho bọn họ cảm giác an toàn rất lớn.
Hàn Triết vừa đi, vừa hỏi: “Tình huống nơi này thế nào?”
Tần sư huynh lắc lắc đầu, nói: “Lũ cương thi kia ban ngày tránh ở dưới lòng đất, mặt trời lặn sẽ đi ra, công kích thôn dân chúng tụ tập, ban ngày còn tốt, đến buổi tối, nhân thủ của chúng ta vẫn có chút không đủ...”
Nhìn mấy người bọn Lý Mộ, trên mặt hắn một lần nữa lộ ra nụ cười, nói: “Nếu không các ngươi cứ ở lại chỗ này đi, có các ngươi, thì không có gì phải sợ nữa, trong thi đàn phụ cận, trừ mấy con khiêu cương lợi hại, xác sống còn lại đều không đủ gây sợ hãi...”
Tình huống của Chu huyện là, càng đi vào trong, càng tới gần huyện thành, thi đàn càng dày đặc, thực lực cương thi cũng càng mạnh.
Thần Thông cảnh, cùng với đại bộ phận người tu hành Tụ Thần cảnh do Phù Lục phái và quận thủ triệu tập, đều trấn thủ ở huyện thành, ngoài huyện thành, nơi thi tai không quá nghiêm trọng, có một vị Tụ Thần cảnh trấn thủ là đủ.
Ngô Ba tu vi cao nhất, nói từ trên lý luận, lần này mấy người hành động, đều phải nghe Ngô Ba an bài.
Dọc theo đường đi, hắn vẫn chưa hành sử quyền lực này, đối với ý tưởng của Tần sư huynh, cũng chưa đưa ra dị nghị.
Nhưng, hắn càng im lặng, cho Lý Mộ cảm giác lại càng không thoải mái, nhất là ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo qua Lý Mộ, khiến Lý Mộ có một loại cảm thụ bị rắn độc nhằm vào.
Tuy nói Lý Mộ cũng chưa có chỗ nào đắc tội hắn, nhưng Ngô Ba người này, lòng dạ hẹp hòi, tính cách thô bạo, không thể lấy người thường để tính toán, bị một người tu hành Tụ Thần cảnh nhằm vào, không phải một chuyện tốt, trong lòng Lý Mộ, đối với hắn đã đề cao lên đủ cảnh giác...
Tần sư huynh dẫn bọn họ vào một căn nhà, nói: “Chỉ có thể ủy khuất các ngươi ở nơi này nghỉ ngơi trước.”
Ngô Ba đi vào phòng mình, quay đầu thản nhiên nhìn mọi người một cái, nói: “Không có việc gì, đừng quấy rầy ta.”
Hàn Triết nhìn bóng lưng Ngô Ba, mắt lộ ra bất mãn, nói với Tần sư huynh: “Họ Ngô chính là kiểu này, sư huynh đừng để bụng, không cần để ý tới hắn là được.”
Tần sư huynh cười cười, nói: “Sao có thể chứ, Ngô sư đệ thiên phú tốt, lại là cháu nội của Ngô trưởng lão, so với chúng ta đám đệ tử bình thường này ngạo khí hơn một chút, cũng có thể hiểu được...”
Thôn đám người Lý Mộ bây giờ đang ở, gọi là thôn Thanh Hà.
Thôn Thanh Hà có gần trăm hộ dân, ở Chu huyện thuộc loại thôn lớn, lại bởi vì bố cục thôn cực kỳ chặt chẽ, dễ dàng cho xây dựng công sự phòng ngự, liền trở thành lựa chọn hàng đầu cho dân chúng phụ cận tránh họa.
Bên ngoài thôn Thanh Hà, phạm vi hai mươi dặm, đã không có vật còn sống, cương thi muốn hút máu, chỉ có thể công kích nơi này.
Trong ba ngày kế tiếp, thôn Thanh Hà, tổng cộng đã trải qua mấy lần thi triều.
Chỉ đêm qua, đã có ba đợt cương thi tìm tới nơi này.
Nhưng, trong những cương thi đó, chủ yếu lấy xác sống cấp thấp là chính, chúng nó động tác chậm chạp, nhảy cũng không cao, chỉ tường đá bên ngoài, đã có thể ngăn trở bọn nó.

Hết chương 132.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất