Chương 17. Hòa thượng (2)
Hòa thượng nắm thiền trượng, nhìn về phía sương mù đen, cuối cùng hỏi: “Bần tăng hỏi lại ngươi một câu, ngươi rốt cuộc để cho bần tăng độ ngươi hay không?”
Trong sương mù đen chưa truyền đến bất cứ thanh âm gì, nhưng quay cuồng càng thêm kịch liệt, từng móng vuốt đen do sương mù ngưng tụ, hướng trên người hòa thượng và Lý Mộ chộp tới.
Bình bát trong tay Lý Mộ bỗng tản mát ra hào quang màu vàng nhạt, móng vuốt vươn về phía hắn dễ dàng sụp đổ.
Lý Mộ lại nhìn hòa thượng kia, chỉ thấy loại vẻ mặt thương trời xót người kia trên mặt gã không còn nữa, ngược lại có chút hổn hà hổn hển, hai tay cầm lấy thiền trượng, lao vào trong sương mù đen.
Sau đó, Lý Mộ liền nghe được trong sương mù đen vang một đợt rầm rầm, cùng với hòa thượng tức giận mắng.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Lão... , bần tăng là đã nể mặt ngươi đúng không?”
“Cái đồ nể mặt mà không biết điều!”
“Cũng chưa ra ngoài hỏi thăm xem danh hiệu Huyền Độ ta, bần tăng muốn độ ngươi, đó là nể mặt ngươi, bao nhiêu người cầu bần tăng độ bần tăng cũng không độ, đừng có nể mặt mà không biết điều...”
“Lúc này bần tăng giữ một mạng chó của ngươi trước, lát nữa ngươi nếu còn ngoan cố, bần tăng khiến ngươi hồn phi phách tán...”
...
Lý Mộ hai tay nâng bình bát, mắt thấy sương mù đen kia từ trạng thái sôi trào quay cuồng dần dần bình ổn, tiêu tán...
Sương mù đen tan đi, bóng người hòa thượng lần nữa hiển hiện ra, gã một tay cầm thiền trượng, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt xót xa cho đời, đi đến bên người Lý Mộ, tiếp nhận bình bát, mỉm cười nói: “Đa tạ thí chủ.”
Lý Mộ nuốt ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Không, không có gì...”
Hòa thượng lại niệm một tiếng phật hiệu, “A Di Đà Phật, thí chủ không cần lo lắng, ác quỷ kia đã bị bần tăng thu phục, bần tăng sẽ dùng phật pháp độ hóa nó, dẫn đường nó đi lên chính đạo...”
Dứt lời, gã liền xoay người rời khỏi, chưa đi được hai bước, lại như là nhớ tới cái gì, quay đầu, mang một chuỗi phật châu trên cổ tay lấy xuống, đưa cho Lý Mộ, nói: “Bần tăng thấy thí chủ bảy phách mất hết, nhưng thân thể lại ẩn chứa tình cảm buồn vui, xác nhận tu công pháp đạo môn, nhưng thí chủ pháp lực thấp, không trấn được đám yêu ma quỷ quái kia, chuỗi phật châu này tặng cho thí chủ, có thể bảo đảm thí chủ không bị tà mị yêu vật tầm thường tới gần...”
Lý Mộ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tiếp nhận phật châu, khom người nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đại sư...”
“A Di Đà Phật, giúp người tức là giúp ta...”
Tiếng hòa thượng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Lý Mộ đứng ở trên đường không có một bóng người, ác quỷ không còn, sương mù đen không còn, hòa thượng cũng không còn, nếu không phải chuỗi phật châu kia còn ở trên tay, hắn thậm chí cho rằng vừa rồi đã sinh ra ảo giác.
Ác quỷ là thật, sương mù đen là thật, hòa thượng cũng là thật, thiếu chút nữa không còn nữa là hắn.
Vừa tới thế giới này chưa được mấy ngày, Lý Mộ liền lại một lần nữa trải qua nguy cơ sinh tử hung hiểm, tình huống tối nay khiến hắn ý thức được, hắn không thể tiếp tục như vậy nữa.
Không có bảy phách, ở trong mắt quỷ vật, hắn là hải đăng liên tục sáng lên.
Ở trước khi ngưng tụ ra bảy phách, sự tình hôm nay rất có thể sẽ xảy ra lần nữa.
Một lần này hắn trùng hợp gặp được hòa thượng gặp chuyện bất bình, lần sau, lần sau nữa thì sao?
Hắn không có khả năng mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy, ngày mai phải hỏi Lý Thanh một chút, có biện pháp gì hay không, có thể để hắn nhanh chóng tăng cường thực lực, lần sau nếu lại gặp bọn yêu quỷ, cũng không đến mức không có chút sức chống cự nào.
Hắn từ ngực lấy ra tờ giấy bùa kia, trải qua chuyện vừa rồi, pháp lực ẩn chứa trong lá bùa đã tiêu hao gần hết. Lý Mộ cất nó đi, sau đó mang chuỗi phật châu kia đeo ở trên cổ tay, đi về phía nhà...
Một đêm không ngủ.
Sắc trời vừa sáng, Lý Mộ liền từ trên giường bò dậy, sau khi rửa mặt đơn giản, đứng ở cửa chờ đợi.
Lý Thanh có thói quen luyện tập buổi sáng, con đường bên cửa này là đường nàng phải qua, chỉ là hôm nay sáng sớm có sương mù, ngoài mấy chục bước là một mảng trắng xoá, trên đường một người đi đường cũng không có, cũng không biết nàng hôm nay còn có thể đến hay không.
Lý Mộ đứng một lúc, chưa đợi được Lý Thanh, cửa sân cách vách trái lại đã mở ra.
Nữ tử tên là Liễu Hàm Yên mang một chậu nước bẩn hắt ở cửa, vẫn không cho Lý Mộ chút hoà nhã nào, sau khi hừ lạnh một tiếng, lại trở về nhà, đóng cửa sân thật mạnh.
Lý Mộ bây giờ căn bản không có tâm tư khiêu khích cơn giận của nàng, tối hôm qua kinh hồn táng đảm, hắn một đêm không ngủ, sợ trước giường lại xuất hiện âm linh lệ quỷ gì, sáng sớm ngồi ở bậc đá chỗ cửa, cơn mệt mỏi trái lại ập tới từng cơn.
Không biết qua bao lâu, lòng hắn sinh ra cảm ứng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy trong sương mù dày đặc đã dần dần tiêu tán, rốt cuộc xuất hiện một bóng người mảnh khảnh...
Lý Mộ đứng lên, vội vàng nói: “Đầu nhi!”
Lý Thanh hôm nay hiếm thấy mặc một cái váy màu trắng, một tay cầm kiếm, một tay khác cầm quyển sách, nghiêng đầu nhìn Lý Mộ một cái, bước chân chạy chậm chậm rãi dừng lại, hỏi: “Ngươi ở chỗ này chờ ta?”
Lý Mộ sắc mặt nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đầu nhi, ta tối hôm qua lại gặp quỷ.”
Lý Thanh kinh ngạc nói: “Lại có âm linh tìm ngươi hỗ trợ?”
“Không phải.”
Lý Mộ lắc lắc đầu, mang tình hình tối hôm qua gặp phải ác quỷ kia miêu tả kỹ một lần.
Sắc mặt Lý Thanh hơi ngưng trọng, không tin tưởng nói: “Nó có thể khống chế âm khí công kích, thậm chí có thể dùng âm khí ngưng tụ vuốt quỷ?”
“Đó là ta tận mắt nhìn thấy.” Lý Mộ gật gật đầu, lại hỏi: “Đầu nhi, ta đêm qua là gặp oán linh sao?”
Thông qua Lý Thanh, hắn đại khái hiểu biết cấp bậc của quỷ vật cùng quỷ tu, quỷ vật cấp thấp nhất, đó là âm linh giống Trương Vương thị, chúng nó thực lực thấp kém, chỉ có thể duy trì trạng thái linh thể, không thể đả thương người, thậm chí không thể hiện ra trước mặt người ta.
Trên âm linh, là oán linh, oán linh đã có được thực lực nhất định, có thể khống chế âm khí đả thương người, trong vụ án hàng năm của huyện nha, có không ít cái là oán linh quấy phá.
“Là oán linh.” Lý Thanh gật gật đầu, nói: “Nhưng không phải oán linh tầm thường, có thể khống chế âm khí ngưng tụ thành vuốt quỷ, đạo hạnh nó đã cực cao, chỉ kém một bước, thì có thể trở thành ác linh cảnh giới thứ ba...”
“Ác linh!”
Lý Mộ bị dọa giật mình, oán linh tuy có thể đả thương người, nhưng người bình thường có bảy phách hộ thể, cũng không sợ gì, ác linh lại khác, đó là quỷ vật cấp cao có thể ngưng tụ thực thể, tạo thành thương tổn thực tế đối với con người, mỗi một lần xuất hiện ác linh, huyện nha đều sẽ vạn phần coi trọng.
Lý Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Để ta nhìn xem chuỗi phật châu kia.”
Lý Mộ cầm phật châu trong tay tháo xuống đưa cho nàng.
Hết chương 17.