Đại Chu Tiên Lại

Chương 18. Đạo thuật

Chương 18. Đạo thuật

Lý Thanh cầm lấy chuỗi phật châu đó, cảm ứng một phen, nói: “Chỉ luận pháp lực, chỉ sợ cho dù ta, cũng không phải đối thủ của oán linh kia, may mà có vị cao nhân phật môn kia, bằng không, ngươi hôm nay đã không gặp được ta.”
Ở trong mắt Lý Mộ, Lý Thanh đã là cao nhân trong truyền thuyết rồi, ngay cả nàng cũng không phải đối thủ của quỷ vật đó, điều này làm lòng hắn lập tức chìm đến đáy vực.
Hắn có chút chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp khắc chế những quỷ vật đó sao?”
“Có, mặc kệ là phật môn hay đạo môn, đều có phương pháp khắc chế yêu quỷ.” Lý Thanh nhìn hắn, nói: “Nhưng pháp lực của ngươi quá mức thấp kém, không học tập được bất cứ thần thông nào, mà đạo thuật...”
Lý Thanh lắc lắc đầu, nói: “Thi triển đạo thuật tuy không cần pháp lực thâm hậu cỡ nào, nhưng đạo thuật ở bất cứ tông phái nào, cũng là bí thuật chỉ có số rất ít người mới có thể nắm giữ, ta cũng không hiểu, hơn nữa phàm người học tập đạo thuật, đều phải phát lời thề đạo, đạo thuật bổn môn không thể lén truyền ra ngoài, thề đạo khác với lời thề của người phàm, mà là tương tự loại thần thông nào đó, trái với thề đạo, nhất định chịu trời phạt, là một trong những chuyện người tu hành kiêng kị nhất.”
Con đường này xem như đi không thông, Lý Mộ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy có cách nào nhanh chóng tăng cường pháp lực không?”
Lý Thanh bỗng nhìn về phía hắn, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hầu như là răn dạy nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, tu hành không có bất cứ đường tắt nào, một mặt theo đuổi tốc độ tu hành, không phải hại người khác, chính là hại chính ngươi.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thanh dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, Lý Mộ sau khi ngẩn ra một phen, liền gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Lý Thanh nhìn nhìn hắn, giọng điệu thả lỏng chút, nói: “Ta chỉ là không muốn ngươi lầm đường lạc lối, đường tu hành, gian khổ dị thường, có vô số người tu hành, không chịu nổi tu hành tịch mịch, đi lên tà đạo, bọn họ vì tu hành, không từ thủ đoạn, đoạt hồn phách người ta, lấy tinh huyết người ta, loại tà tu này, ở giới tu hành, ai cũng có thể giết, mặc kệ bọn họ tu vi cao bao nhiêu, cũng khó thoát được chế tài. Một tháng trước, một tà tu Động Huyền cảnh, bị cao thủ hai phái phật đạo liên thủ diệt sát, ngay cả hồn phách cũng không thể lưu lại...”
Lý Mộ vỗ vỗ ngực, cam đoan nói: “Đầu nhi yên tâm, ta tuy thực lực thấp kém, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lí này.”
Tu hành đã không có đường tắt, cùng lắm thì từ hôm nay trở đi, hắn ăn ở đều tại huyện nha, hắn cũng không tin những thứ quỷ kia dám vào huyện nha hại người?
Dù sao đã làm tốt tính toán tệ nhất, Lý Mộ trong lúc nhất thời cũng không để ý yêu quỷ gì, một lần nữa nhìn về phía Lý Thanh, hỏi: “Đầu nhi, đạo thuật là cái gì?”
Thần thông Lý Mộ biết, gánh núi ngăn nước, mượn gió bày sương, ẩn hình dáng giấu tung tích, những thứ này đều thuộc loại thần thông đạo gia, khi pháp lực bản thân tích lũy đến cảnh giới nhất định, có thể tu tập những thần thông uy lực bất phàm này, mà đạo thuật, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
“Thần thông và đạo thuật, thật ra đều là pháp thuật.” Lý Thanh giải thích: “Chẳng qua, thần thông là người tu hành lấy pháp lực bản thân thi triển pháp thuật, người tu hành pháp lực càng thâm hậu, thì thần thông uy lực càng lớn, mà đạo thuật, là dẫn lực lượng trời đất làm phép, yêu cầu đối với đạo hạnh người tu hành cũng không cao, uy lực lại cường đại hơn.”
Đạo thuật so sánh với thần thông, yêu cầu đối với pháp lực thấp hơn, uy lực lớn hơn, Lý Mộ đương nhiên càng muốn học tập thứ trước hơn, chẳng qua Lý Thanh vừa rồi cũng nói, ngay cả nàng cũng không biết đạo thuật, Lý Mộ cũng liền không nhớ mãi nữa.
“Là ta cân nhắc không chu toàn, mới để ngươi gặp được nguy hiểm.” Lý Thanh nghĩ nghĩ, đưa bội kiếm của mình cho Lý Mộ, nói: “Cầm lấy.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, ở trong trí nhớ của hắn, thanh kiếm này, nàng cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi người.
Lý Thanh nói: “Kiếm tên Thanh Hồng*, là một pháp khí, mang theo nó, yêu quỷ tầm thường, ngươi liền không cần sợ hãi nữa.”
(*: cầu vồng xanh da trời)
“Vậy thì ngại lắm...”
“Cầm lấy.”
Giọng điệu Lý Thanh không cho phép nghi ngờ, Lý Mộ đành phải tiếp nhận bội kiếm của nàng.
“Quyển sách này cũng cho ngươi.” Lý Thanh lại mang sách trong tay đưa cho hắn, nói: “Trên đây ghi lại một ít chuyện của giới tu hành, ngươi có thời gian xem một chút, đây đều là thứ ngươi nên biết đến.”
Trong nói chuyện với Lý Thanh, Lý Mộ ý thức được, hắn đối với chuyện của giới tu hành, biết vẫn là quá ít, sau khi tiễn Lý Thanh, hắn lập tức tựa vào trên cửa, sốt ruột không chờ nổi mở ra quyển sách trên tay.
Tu hành chín cảnh giới, hạ tam cảnh, trung tam cảnh, thượng tam cảnh, hạ tam cảnh chính là Luyện Phách, Ngưng Hồn, Tụ Thần, trung tam cảnh là Thần Thông, Tạo Hóa, Động Huyền...
Thần hành phù, dẫn lôi phù, tầm quỷ phù, con diều truyền tin, tiên nhân chỉ lộ...
Hô phong chú, dẫn lôi chú, huyết sát chú...
《 đạo kinh 》, đạo hiệt (hiệt: trang sách), đạo thuật...
...
Trong quyển sách này, không chỉ có ghi lại chi tiết cảnh giới tu hành của đạo môn, còn có mấy phù triện, thủ ấn chưởng quyết các thứ tác dụng đặc thù, cùng với lịch sử phát triển của đạo môn...
Hơn ngàn năm trước, trăm nhà tranh phong, đạo môn chỉ là một nhà trong đó, sau lại vì đạo môn truyền thừa cùng phát triễn, tiền bối đạo môn sớm nhất hợp sức biên soạn ra một bộ 《 đạo kinh 》, kinh này ẩn chứa vô số bí điển đạo môn, cũng trở thành cương lĩnh của người tu hành đạo môn sau này.
《 đạo kinh 》 chia ra hai thiên nội ngoại, ngoại thiên nội dung pha tạp, đề cập phù lục, luyện đan, trận pháp, bói toán, thần thông... , là căn cơ các chi nhánh lớn của đạo môn hôm nay, 《 đạo kinh 》 nội thiên, ghi lại là đạo gia chân ngôn thật sự có uy lực lớn, phối hợp thủ ấn thi triển, chỉ cần pháp lực mỏng manh, liền có thể dẫn phát trời đất cộng hưởng, hậu nhân xưng là đạo thuật.
《 đạo kinh 》 ngoại thiên truyền lưu đời sau rộng rãi, mỗi người đều có thể tu tập, cũng không phải bí mật gì, mà nội thiên ghi lại rất nhiều đạo thuật, lại bị các tông của đạo môn che giấu, chưa bao giờ dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác.
Cho nên, mặc dù là đạo môn thủ ấn truyền lưu cực lớn, phi thường dễ dàng đạt được, nhưng không biết nội thiên chân ngôn, không thể dẫn động trời đất cộng hưởng, cũng là uổng công.
Lý Mộ thở dài, 《 đạo kinh 》 hắn chưa từng thấy, 《 Đạo Đức Kinh 》 trái lại có thể thuộc vài câu, không biết tên sách kém một chữ, nội dung còn hữu dụng hay không?
Ma xui quỷ khiến, hắn mang quyển sách đó đặt ở một bên, bắt chước thủ ấn đạo thuật nào đó trên sách miêu tả, mang một tia pháp lực mỏng manh kia vận chuyển tới tay, nhỏ giọng nói thầm: “Đạo...”

Hết chương 18.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất