Chương 3. Lấy thân báo đáp (2)
Trên đường trở về, Lý Mộ đã biết được tên hai gã bộ khoái này.
Vị béo lùn này tên Trương Sơn, vị cao gầy kia tên Lý Tứ, hai người giống với Lý Mộ, đều là bộ khoái huyện nha, hậu sự của Lý Mộ, là bọn họ hỗ trợ xử lý.
Tuy nói hắn thiếu chút nữa bị hai người chôn sống, nhưng đây đều là hiểu lầm, Lý Mộ chắp tay với hai người, nói: “Phiền hai vị rồi...”
“Đều là đồng nghiệp, nên vậy mà.” Trương Sơn phất phất tay, sau đó lại nói: “Vừa rồi nói đến chiếu, một cái chiếu năm mươi đồng tiền...”
“Vừa rồi có nói đến chiếu sao?”
“Không có sao?”
...
Xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường, vẻ mặt Lý Mộ có chút hoảng hốt.
Một giờ trước, hắn còn ở phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng, bên người là dụng cụ thiết bị tràn ngập hơi thở hiện đại hoá, giờ phút này trước mắt nhìn thấy, lại đều là kiến trúc phong cách cổ xưa, đám người cổ trang, phố xá sầm uất...
Như đặt mình trong mộng cảnh.
Nếu đây thật là mộng, Lý Mộ hy vọng hắn vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại, thế giới chân thật, với hắn mà nói càng thêm tàn khốc.
Trương Sơn và Lý Tứ theo bên cạnh Lý Mộ, bởi vì Lý Mộ về nhà trả bọn họ tiền tấm chiếu kia.
Lý Mộ sở dĩ để bọn họ đi theo, thứ nhất là thiếu nợ trả tiền thiên kinh địa nghĩa, thứ hai là vì, hắn căn bản không nhớ nổi nhà ở nơi nào.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, hắn cần từ trong miệng hai người, hỏi một ít tin tức về Lý Mộ, về thế giới này.
Thân thế Lý Mộ rất đơn giản, mẫu thân ở lúc hắn còn bé đã qua đời, phụ thân hắn là một bộ khoái của huyện nha, hai năm trước hi sinh vì nhiệm vụ, Lý Mộ con cái kế thừa nghiệp của cha, ở một năm trước, trở thành đồng nghiệp với Trương Sơn Lý Tứ.
Về phần thế giới này, ở dưới Lý Mộ nói bóng nói gió hỏi, các ký ức rải rác kia trong đầu cũng dần dần được chứng thật.
Đây là một thế giới kỳ quái huyền bí, có tu sĩ truy tìm đạo trường sinh, có thể dùng đạo pháp thần thông, cũng có yêu quỷ hoành hành quấy phá, có thể sử dụng yêu pháp quỷ thuật...
Trên biển có mười châu ba đảo, Chu quốc ở Tổ Châu, trên mười châu, trừ quốc gia nhân tộc, còn có U Đô Quỷ Vực, Vạn Yêu Chi Quốc, trong bốn biển, là lãnh địa của Thuỷ tộc...
“Người tu hành, có thể hô mưa gọi gió, tạo mây làm mưa...”
“Tu hành tới cao thâm, còn có thể vật đổi sao dời, quay vần tạo hóa...”
“Các yêu quỷ đạo hạnh cao thâm kia cũng phi thường lợi hại, ngay cả người tu hành cũng không phải đối thủ của chúng nó...”
...
Yêu quỷ tinh quái câu hồn phách con người nghe qua có chút đáng sợ, nhưng làm một người từ nhỏ chịu văn hóa thần thoại Hoa Hạ hun đúc, yêu quỷ thần tiên mấy thứ này, không chỉ không thể khiến Lý Mộ sinh ra sợ hãi, ngược lại khiến hắn cảm thấy kích thích.
“Nơi này chính là nhà ngươi.”
Trương Sơn chỉ vào một căn nhà bên đường, Lý Mộ từ bên hông lấy ra chìa khóa, mở ra cửa chính của căn nhà.
Tòa trạch viện này là nhà tổ của Lý gia, ở khu vực phồn hoa của huyện thành, tuy diện tích không lớn, chỉ có một lớp sân, nhưng một mình Lý Mộ ở lại cũng là đủ rồi.
Trương Sơn cùng Lý Tứ đứng ở trong sân, Lý Mộ nói: “Các ngươi chờ một chút, ta đi lấy tiền.”
Hắn theo ký ức, từ dưới giường phòng ngủ lấy ra một cái rương, nhưng trong rương, trừ giấy tờ nhà đất, rỗng tuếch chẳng có gì cả.
Ở trong phòng tỉ mỉ tìm tòi một lần, Lý Mộ thế mà một đồng cũng chưa tìm được, thậm chí ngay cả vại gạo cũng trống rỗng.
Hắn đi đến trong sân, áy náy nói với hai người: “Xin lỗi, ta quên tiền đặt ở nơi nào rồi, nếu không chờ thêm hai ngày nữa phát lương tháng trả lại các ngươi?”
Hai ngày nữa chính là ngày phát lương tháng, Trương Sơn gật gật đầu, nói: “Được, vậy chúng ta đi tuần phố trước...”
Lý Mộ giữ lại nói: “Ăn cơm xong lại đi nha...”
Lý Tứ ngẩng đầu nhìn mặt trời chiều lặn về phía Tây, nói: “Cũng được, vừa lúc đến giờ cơm...”
Khi hai người đi về phía căn phòng, Lý Mộ mỉm cười nói: “Trong nhà hình như hết gạo rồi, nếu không các ngươi lại cho ta mượn chút tiền...”
Bước chân hai người bỗng nhiên khựng lại.
Trương Sơn quay đầu, chắp tay với Lý Mộ, “Ta bỗng nhiên nhớ ra, nương tử còn ở nhà chờ ta ăn cơm...”
Lý Tứ nói tiếp: “Ta cũng có một việc quan trọng, cáo từ...”
“Cáo từ!”
...
Trương Sơn cùng Lý Tứ đầu cũng không quay lại rời khỏi, Lý Mộ thu hồi hai mươi đồng tiền, đứng ở trong sân, nhìn mặt trời phía tây sắp lặn xuống, vẻ mặt mê mang, ánh mắt tự do...
Thời gian ngắn ngủn, hắn đã trải qua một loạt chuyện không thể tưởng tượng bao gồm cái chết ở bên trong, hắn cần đủ thời gian điều chỉnh tâm tính, đi đối mặt cuộc đời mới sắp đến...
Ngay lúc Lý Mộ mê mang con đường phía trước, ngoài huyện Dương Khâu, u cốc nơi nào đó trong núi sâu hiếm thấy vết chân.
Mấy con hồ ly ở trong bụi cỏ bên dòng suối chạy nhảy chơi đùa, trong miệng phát ra tiếng kêu vui vẻ “âu âu”.
“Con trúng cạm bẫy thợ săn, một công tử nhân loại cứu ngươi...” Dưới tàng cây một cây cổ thụ bên dòng suối, một con hồ ly già miệng nói tiếng người.
Tiểu hồ ly trên chân có vết thương ghé vào trên mặt cỏ, gật gật đầu, nói: “Hắn băng bó vết thương cho con, còn bảo con về sau cẩn thận...”
“Vậy thì phiền toái rồi...” Trên mặt hồ ly già lộ ra vẻ ưu sầu, nói: “Ân cứu mạng, đây là nhân quả lớn đấy...”
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, hỏi: “Mỗ mỗ (bà), ngài thường nói, hồ tiên nhất tộc có ân tất báo, con nên báo đáp hắn như thế nào đây?”
Một con hồ ly nhảy tới, vui vẻ cười nói: “Đương nhiên là lấy thân báo đáp rồi...”
“Đi đi đi...” Lão hồ ly đuổi nó đi xong, lúc này mới thở dài nói: “Hồ tiên nhất tộc, nếu muốn tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, thì cần trọn vẹn nhân quả thế gian, ân cứu mạnh, chính là nhân quả lớn như trời, phải báo đáp, nhưng ngươi hôm nay đạo hạnh quá nông cạn, vẫn là ở trong núi chuyên tâm tu luyện trước, chuyện báo ân, đợi tới ngày sau nói sau...”
Huyện Dương Khâu, đang buổi trưa, các hộ gia đình trong thành đều dâng lên khói bếp.
Trong phòng bếp chật chội, Lý Mộ ngồi xổm trước bếp, nhìn ngọn lửa nhảy lên trong lò, bắt đầu ngây người theo thói quen.
Đến nơi đây đã ba ngày, ba ngày trước, hắn cầm hai mươi đồng tiền mượn được, ra đường mua một ít gạo, hai lượng dưa muối, vượt qua ba ngày này.
Trong ba ngày này, hắn lục tục đạt được một ít ký ức khác, cũng đối với thế giới này mình đặt thân có nhận biết càng thêm trực quan cùng rõ ràng.
Đây rõ ràng là một thế giới ở ngôn ngữ văn tự, dân phong dân tộc, thậm chí tôn giáo tín ngưỡng đều có nhất mạch truyền thừa với Hoa Hạ cổ đại.
Nơi này cũng có đạo gia, cũng có phật môn, tuy có sự khác biệt với lịch sử phật đạo Lý Mộ hiểu biết, nhưng tư tưởng giáo lí hai giáo này lại không có khác biệt.
Đây là một thế giới hắn đã quen thuộc lại xa lạ.
Hết chương 3.