Đại Quan Nhân

Chương 100: Ngọc Xạ (2)

Chương 100: Ngọc Xạ (2)
Lâm Thanh Nhi liền dẫn Ngọc Xạ đi tắm rửa lại cho sạch sè, lại sửa soạn ăn mặc cho nàng một phen, cho nàng mặc quần áo của minh ra ngoài.
vương Hiền vừa nhìn, quả thật thuận mát hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn xanh xao vàng vọt, nhưng cỏ thê nhìn ra đây đúng là một tiểu mỹ nhân.
Có điều vương Hiền quan tâm nhất vẫn là: ‘Ngươi biết làm cơm thật sao?"
Ngọc Xạ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nóịp "Nô tỳ ở nhà, ba tuổi đã biết làm cơm..."
“vậy thì không còn gì phải lo lắng..." vương Hiền khoát khoát tay, trong lòng tự nhủ quả nhiên là đứa nhỏ nhà nghèo từ bé đã biết làm việc nhà, không biết mình có xem như là sử dụng lao động trẻ em hay không nữa đây.
Ngọc Xạ liền đi vào phòng bếp bận rộn một hồi, chỉ chốc lát sau đã bưng lên vài món thức ăn, bí đô xào với dâu hạt cải, bánh mì chưng, tể thái trộn tòi... còn có một nồi cơm gạo lức. Ngụy Tri huyện yêu cầu toàn bộ quan huyện đi đầu tiết kiệm cho nạn đói vào mùa xuân, ăn nhiều dưa rau củ quả, ăn ít lương thực, làm chân chó số một, vương Hiền tự nhiên muốn tự thể nghiệm.
Thật ra thi cho dù Ngụy Tri huyện không kêu gọi, vương Hiền cũng sẽ ăn cơm như bách tính bình thường, không hòa nhập với bách tính thì không thể cứu tế tốt được.
Đương nhiên hắn so với bách tinh càng khổ hơn một chút, bởi vì lúc trước là Lâm tỷ tỷ nấu cơm...
Ân cơm do Ngọc Xạ làm, vương Hiền không nhịn được rưng rưng hai hàng nước mắt, cùng không phải nói là quá ngon gì, dù sao nguyên liệu nấu ăn cũng chi có chừng đó, nàng cũng chi biết làm nhũng món bình thường của nhà nông, nhưng vương Hiển vân có loại cảm giác như ười đà sáng lên rồi.
Ân cơm xong, Ngọc Xạ thu dọn bát đũa, Lâm Thanh Nhi rót trà hoa lài, vừa muốn ưò chuyện, đã có người tới kêu lên:
.. ..
“Đại nhân, Tứ lão gia bảo ngài qua bên đó kia."
‘Được."

vương Hiền áy náy nhìn Lâm tỷ ty, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng một chút, liền vội đi nha môn.
vừa vào sảnh điển sừ, chi thấy nam nữ quỳ đầy trong sân, đều bị dây thừng trói buộc hai tay, vương Hiền không khỏi cả kinh, vội vã đi vàc gặp Mã điển sử.
sau khi làm lễ, vương Hiền hỏi:
‘Tứ lão gia, đám người quỳ bên ngoài là..
"Người của Minh giáo."
Mà điển sử đối với người thân tín của tri huyện vẫn rất khách khí:
“Đám người này thừa dịp nạn dân trong lòng bất an, ở xung quanl nông thôn mờ Hương Đường, trắng trợn lôi kéo giáo đồ nhập giáo! Tí cùng với tuần kiểm tư được Lý Chỉnh báo cáo, bất ngờ đánh vào mộ hương đường của bọn họ, đem một đám người truyền giáo cũng với tír giáo bắt hết mang về." "Ý của Tứ lão gia làÂ
vương Hiền khó hiểu nói, chuyện này có quan hệ quan hệ gì với h< phòng tư lại như hắn?
“Hỏi một chút, ngươi là tổng quản giúp nạn thiên tai, những ngườ này nên xử lý thế nào đày.”
Mã điển sử nói:
“Nhốt trong lao còn phải còn phải tổn cơm tù, lại không thể thả ra ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"
"Tín đô của giảo thì đưa đi sửa ruộng bậc thang."
vương Hiền suy nghĩ một chút nói:
‘về phần mấy người truyền giáo, vẫn nên giam giữ đi..."
‘ừm, ý kiến hay."
Mã điển sử gật gù nghe lời khuyên nói:
“Nhưng bắt vài tên truyền giáo thì cùng không cỏ tác dụng gì, phả nghĩ biện pháp bắt được đầu sô của bọn hân mới ổn, bắng không lúc nà( cũng cỏ thể lại trồi lẻn mộả nhóm ứuyýn giáợkhác "
Nói xong lại thở dài nó^c^---
Xhóm fhch BÌ(U k
ĐẠI QUAN NHÂN
Tác giả: Tam giới đợi su

“Mấy năm nay dưới sự đàn áp, Minh giáo cũng đã sắp tuyệt tích Nhưng đây chính là chỗ lợi hại của tà giáo, đó là "lửa đồng thiêu khônị hết, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi", nhân họa thiên tai cũng là gụ xuân của bọn họ, chi chớp mát đã so với trước kia mạnh hơn rất rấ nhiều lần."
Nói xong, Mã điển điển sử ôm quyền nói:
“Trọng Đức, bổn quan biết ngươi cỏ thể tìm cách chấm dứt chuyệi này, xin ngươi giúp ta nghĩ biệnpháp bắt được tên kia đi!" “Ách..."
Mã điển sử phụ trách an ninh toàn bộ huyện lị, đây là chuyện thuộc bổn phận của hắn, vương Hiền được Ngụy Tri huyện bổ nhiệm làn tông quản, nói như vậy, tất nhiên cũng không thể từ chổi...
Mấy thứ như Tà giáo, nếu lan tràn thì hết sức kinh khủng, nếu mặ< kệ cho bọn hân kiêu ngạo đến một mức nào đó thì khi ấy muốn diệt trì cũng cũng là không có khả năng. Năm Đại tai, quan phủ đối với tà giác đều là canh phòng nghiêm ngặt, huyện Phú Dương tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà kinh nghiệm đấu tranh của Minh giáo cực kỳ phonj phú, đem nông thôn rộng lớn bên ngoài huyện thành làm địa bàn hoại động, phần tử nòng cốt như cá ở trong biển, khó có thể bắt. Lần này cẻ thể bắt mấy người truyền giáo, đã rất là may mắn rồi...
Mã điển sử muốn làm một mẻ, khoẻ suốt đời, thế nên mới mờ vương Hiền tới để thinh giáo vị "đa mưu túc trí”này.
Người có tên, cây có bóng, vương Hiền lại thành "đa mưu túc trí’ trong mắt mọi người.
“Phú Dương lớn như vậy, muốn t^Én* ra nhũng gã nòng cốt trong Minh giáo, không khác gỉ mò kim đáy biên."
vương Hiền suy nghĩ một ọtíỉìtnói:
. . . tyđ0
“Nếu có thể nghĩ ra biện pháp để bọn họ chủ động đến huyện thành, sẽ tốt hơn nhiều." Ạ ' “Bọn họ cũng sẽ không nghe lời chúng ta."
Mã điển sử cười khổ nói.
“Làm sao có thể tự chui đầu vào lưới chứ?"
“Có biện pháp, tỷ như huyện nha tuyên bố, đem giáo đồ bắt được lần này chém đầu hết." vương Hiền cười nói:
“Lúc xử trảm, người trong Minh giáo nhất định phải tới, cho dù không dám cướp pháp tràng cũng phải làm bộ để tránh để tránh tín đồ thất vọng đau khổ." “ừm."
Mà điền sử hai mắt tỏa sáng nói:
"Hay cho một chiêu dẫn xà xuất động.'
sắc mặt lại rất nhanh khó nhìn nói: “vạn nhất bọn họ thật sự cướp pháp trường thi phải làm sao?"
“Ngươi là cố tinh hay là vô ý, có thế có thể để cho người ta cướp pháp trường?"
vương Hiền bất đắc dĩ nói:
“Ngoại trừ biện pháp này, muốn bắt được đám người kia, thật sự là quá khó khăn."

Mã điển sử rối rám hói: “Nếu có viện binh thì có thể tiến hành được..." “Đề Đại lão gia viết thư cho nha môn Nghiệt Đài, Chu Nghiệt Đài nhắt định sẽ ủng hộ mạnh mè." vương Hiền trầm giọngnói:
“Đến lúc đó lại chqnlnơi địa hỉnh có lợi. sớm bố trí tốt, bắt ba ba trong hũ là được!"


Mã điển sử lúc này mới gật đãứhỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất