Chương 103: Thiếu lương thực (1)
“Còn cỏ thể xoay sở thế nào
Ngô vi thở dài một tiếng nói
vương Hiền trầm giọng hỏi?
“Nhà giàu".
Ngô vi nói.
“Nhà giàu có lương sao?"
vương Hiền liếc nhìn hắn một cái.
“Đương nhiên là có".
Ngô vi gật đầu.
“Như muổi bỏ biển à", vương Hiền thản nhiên nói.
"Không đâu".
Ngô vi lắc đầu nói:
"Bọn nhà giàu có rất nhiều lương thực, càng là năm tai, lương thực trong nhà nhà giàu sữ càng nhiều".
“Bọn họ từ đâu có nhiều lương thực như vậy?"
vương Hiền nói:
"Cũng không cỏ bao nhiêu ruộng".
“Bắt đầu từ tháng trước, mỗi ngày đểu có thuyền lương tới bổn huyện, lúc nhiều hơn mười chiểc".
LL.
“Mặc dù các huyện hiện giờ không cho phép mang lương thực ra ngoài, nhung bọn họ người quan lại, có người làm quan ở bên ngoài, luôn có thể nghĩ cách lay đưộc lương thực. Những lương thực này đều vận chuyên vào trong nhà cao cửa rộng, mười năm cùng ăn không hết".
Ngô vi nói:
Dừng một lúc, khó nén khinh thường mà nói:
"Đã vậy, người nhà của bọn họ còn mỗi ngày đến cửa hàng lương xếp hàng mua lương..."
"Chút tiện nghi cũng không bỏ".
vương Hiền cười lạnh nói:
“Quả nhiên là làm giàu bất nhân".
“Làm giàu bất nhân thì đúng, nhưng nói chút tiện nghi cũng muốn chiếm là không đúng".
Ngô vi giọng căm hận nói:
“Bọn họ không quan tàm mình có bao nhiêu điếm lương thực này, bọn họ quan tâm chính là, khiển lão bách tính bớt một chút lương thực!"
VỈ sao?"
Mặt vương Hiên trâm xuống.
“Không mất mùa, bọn họ sao mua đất giá thấp từ trong tay bách
Ngô vi nghiến răng nói:
“Bọn họ đợi lão bách tính đói, mượn tiền bọn họ. Đen lúc đó, vườn trà một mâu binh thường hai mươi lượng bạc, bọn họ có thể sử dụng một thạch lương thực đổi về! Đây chả khác gì cướp đoạt! Nhưng vẫn mang danh người lương thiện!"
vương Hiền thật ra đà sớm cảm kích, hắn vốn muốn thủ dò xét Ngô Vi, xem mông hán rốt cuộc ngổi bên nào. Nhưng nghe xong vẫn tức ậặn, sì phu triêu Đại Minh thật quá vô si! Không khỏi tức giận nói:
"Sách đều nhét vào trong bụng chó sao? Cả ngày mở miệng là ’Người phâi thương người', chính là thương như vậy sao!"
"Đại nhân xin bớt giận".
Ngô vi bưng chén trà cho vương Hiền nói:
"vào lúc này, dù hận cũng không thể lộ ra, chúng ta còn phải nhờ
íx?n họ cho mượn lương đỏ..."
“Không thế mượn, vừa mượn bách tính sẽ biết trong kho không có
vương Hiền lại quả quyết nói:
“Đen lúc đó khủng 1
íồn lại, ngượcbii còn hại bách tính".
ĐẠI QUAN NHÂN
Tác giả: Tam giới đợi sư
"Không thể mượn thì phải làm sao. cổ đoạt à?"
Ngô vi vẻ mật đau khổ nói.
"Cổ đoạt cũng tốt hơn mượn".
vương Hiền lạnh lùng nói.
"Nếu thật không được, bảo những Minh giáo đồ kia cản một trận, :hụp cho bọn họ cái mũ thông phi, xem bọn họ có ngoan ngoãn nạp lương tiêu tai không!"
“Ngoan độc..."
Ngô vi lau mồ hôi trên trán nói:
"Nếu vậy ta cũng không cần sổng ở Phú Dương nữa".
“Ngươi không cần phải xen vào, để Đỗ Tử Đắng phóng lương theo lê thường, không cần giảm lượng".
vương Hiền nôi xong đứng dậy.
“Đại nhân muốn đi đâu?"
“Đi ruộng bậc thang xem thử.^p* vương Hiền vứt lại một cảu, đà đi ra cửa.
Trong tiếng ra hiệu, mười sáu dây thừng to như cánh tay, giống một cái ô lớn mờ ra, buộc tàng đả nặng nề lên cao, lại nặng nề rớt xuống đất, nện mặt đất bắng phăng.
ơ trên núi Long Môn ngoài thành Phú Dương, khắp nơi là dân phu xếp đập đá, nện ép đài, cảnh tượng khỉ thế ngất trời, khiến người xem nhiệt huyết sôi sục, hận không thể cũng xoắn tay áo tham dự vào.
Khai khản ruộng bậc thang là đại công trinh hao thời hao lực, cần lực cả tộc hợp mấy đời mới có thề hoàn thành, không phải là ngươi muốn mở là có thể mờ được. Bởi vậy huyện Phú Dương mặc dù có lịch sử tu tạo mộng bậc thang đà lâu, nhưng vẫn có hăng hà đồi núi chưa được khai khân. ơ dưới sự chi đạo của lão nông quen sửa ruộng bậc thang, quan phủ tuyển định đồi núi thích hợp, sau đó lệnh bọn dân phu từ dưới lên ưên, căn cứ thể núi đị trước mở kênh rạch, lại dừng đá, đất dính lấp đệm, nện đánh đập gõ, để bờ ruộng bắng phắng kiên cổ, không ri nước, không vỡ đệ, bảo vệ nước lại bào vệ đất. Sau khi xây xong bờ ruộng, lại san bằng thổ nhường, để ưở thành mức ruộng bậc thang. Một khối ruộng bậc thang kiến thành, lại tiểp tục khai khẩn khối ruộng bậc thang thứ hai...
Nếu không dựa vào nạn dân vô cồng rồi nghề, lại không nghe theo, huyện Phủ Dương căn bản không cách nào khai triển công trình lớn như vậy.
vương Hiền lên núi Long Môn, chạy thẳng tới đại kỳ cắm trên đinh núi, chi thấy cột cờ là một thanh tre bương thô to, cao tới mấy trượng, trên mật cờ lất phất tua đỏ, phía trẽn thêu bốn chừ lớn - thay ứời hành đạo! ô không, là 'Dĩ công đại chẩn'...
Đi vào trong lương đình dưới cờ, đà thấy mấy công phòng thư lại ở đó viểt viểt tính tính, thấy vương Hiền vào, đều đứng dậy chào:
“Đại nhân là tim Đại lão gia à?"
“Đủng vậy".
vựơng Hiền ngồi xuống, nhận tách trà lớn Thư bạn dàng lên, thổi lá trà, uổng một ngụm nói:
“Đại lào gia đi tuần rồi à?"
"Bây giờ đi mời hắn về nghỉ chân một chút".
Điển lại Hộ phòng cười nói:
"vị Đại lão gia nảỳ của chúng ta, thật đúng là sổ khổ, binh thường không ngồi ở trong đình".
“Ngươi biết gì chứ, đây gọi là thùy phạm".
vương Hiền cười mắng:
"Sao, mấy ngày nay lại khai khẩn được bao nhiêu?"
“Hiện giờ đã nhanh hơn, bảy đỉnh núi đồng thời làm".
Điển lại kia đáp:
“Tông cộng hơn một ngàn năm trăm mẫu".
"Nhanh hơn so với tưởng tượng đó".
vương Hiền giật mình 1
"Cũng không xem bao 1 đều toàn là người".
Điển lại nói: k
1 việc, trên bảy đỉnh núi
“Bây giờ càng ngày càng thuần thục, có Đại lào gia theo dõi, bọn họ cũng không dám lười biếng".