Chương 103: Thiếu lương thực (2)
"Đất khai khẩn, bây giờ gieo trồng gắp lúa nước còn kịp không?" vương Hiền hôi. I
“Ngươi lại là tay ngang rồi. Rụộng bậc tlđng mới mờ, phải để ruộng cạn mấy năm trước, thứ nhát là đê dường thục, thứ hai để người ta đầm đất chặt, mới có thể dẫn nước trongbSa".
Điển lại cười nói. Đối với vương tư hộ nóng nảy như đốm lửa, chúng thư lại tự nhiên ngũ vị tạp trần, trong lòng trổng rỗng, cảm thấy hắn thật lợi hại. người lòng dạ hơi hẹp hòi, thì khó chịu đủ kiểu, nhưng lại không dám đắc tội hẳn, chi có thể tìm cơ hội nói xấu.
“vậy thì trồng chút lúa mạch đi, trên đời này không chi có cơm".
vương Hiền cũng không chấp nhặt với hắn, sổng chung với cả đám tư lại đã lâu, hăn cùng gần mực thì đen, may có Lâm Thanh Nhi trung hoà, mới không quá tục tàng.
Hai người nói câu được câu không một lát, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vội quay đầu nhìn lại, hóa ra là một đám sai dịch đầy tớ, vây quanh Ngụy tri huyện trờ lại.
Ngụy tri huyện đà phơi nắng đến ngăm đen, trên mặt cũng hiện ra góc cạnh, không còn bộ dạng bạch diện thư sinh ban đầu. Nhưng mậc dù hấn vải bào giày nhọn, cũng rất chú ý không lộ cánh tay, đông không giặt áo, hơn hai .mươi ngày, một mực ờ trên núi chi huy dân phu mờ ruộng, nhưng quần áo mũ vẫn sạch sê không bùn như cũ, vẫn khác nhau rất rõ với bách tính.
vào đình, cả đám thư lại hành lễ, Ngụy tri huyện khê gật đầu. Đầy tớ vội dáng khăn mặt thấm nước suối, Ngụy tri huyện nhận lấy lau sạch mặt và cô, lại lau tay, mới nói với vương Hiền: “Trọng Đức, sao ngươi lại tới đây?"
Hiện giờ hắn đà không kiêng dè quan hệ sư đồ của hai người, ngược lại còn ước gì ai ai cũng biết.
“Có một sổ việc muốn báo cáo với Đại lào gia*?'
Ngụy tri huyện có thể chiêu hiền đài sì, vương Hiền cũng không dám cuồng vọng cậy mạnh.
Ngụy tri huyện biết, nhất định là có đại sự, nếu không vương Hiền không cân đích thản đến. Khoát khoát tay. chúng thư lại đầy tớ đà lui xuống, đề trổng đình nghi mát cho hai người nói chuyện.
Ngụy tri huyện đứng ờ trong đình, cúi nhìn dân phu làm việc đầy khăp núi đôi, còn từng ruộng bậc thang đã thành hình, ung dung nói: "Đà làm quan, thì phải tạo phúc một phương, đây là lời ta nói với Hoàng thượng lúc gặp người. Nhưng mài đến hôm nay mới thật hiểu rõ ý lời này. Trọng Đức, vi sư đã không ước rao nhũng hàn lâm kia nữa..."
Trong lòng vương Hiền tự nhủ lào nhân gia người cũng quá bất định rồi, gặp mặt tôi đã hận không thê chết sớm sớm siêu sinh, bây giờ lúc cỏ năng lượng, lại cúi đầu cam làm ngưu con...
“Tìm ta có chuyện gì?"
Cảm khái xong, Ngụy tri huyện hỏi.
“Gạo trong kho quan chi còn có thể dùng mười ngày nữa", vương Hiền bẩm báo nói:
"Bọn Tư Mà tiên sinh vẫn chưa trở lại..." “Bọn họ đáng ra khi nào thì về?" .Ngụy tri huyện chăng quan tâm chuyện này, hán tín nhiệm vương Hiên thậm chí vượt qua mình.
“Ngày hôm qua".
Ngụy tri huyện suy nghĩ một chút nói: “Có thể gặp sóng gió không chùng".
vương Hiền liền đổ mồ hôi, mùa này đi thuyền trên sông sè gập sóng gió? vậy thật gặp quỷ.
Ngụy tri huyện cũng cảm thấy suy đoán của minh có hơi ngu ngốc.
“Cho dù như thể nào, đều phải có biện pháp chuẩn bị", vương Hiền nói khè:
1
“Phải bổ sung lương thực cho kho Viuh Phone" “Lương cứu trợ thiên tai trong tinh thì sao?" “Như muối bỏ biển".
“Mua lương ngoài huyện thi sao?" “Bây giờ các huyện đều có tiền không mua được gạo. Đều không thế ri ra ngoài một hột cơm nào".
“vậy phải làm thể nào?"
Ngụy tri huyện hói, trong lòng tự nhủ có khó khăn tìm vương Nhị, loại cảm giác này thật tốt quá...
“Thật ra bổn huyện có rắt nhiều lương thực, chi có điều đang ở trong tay nhà giàu".
vương Hiền chậm rãi nói.
“Đủ mười lăm vạn người ăn một tháng không thành vấn đề".
‘Bọn họ có nhiều lương thực như vậy sđQ?”
Ngụy tri huyện giật mình nói.
Vươợg Hiền thuật lại lời của Ngô vi một lận, Ngụy tri huyện quả nhiên nổi giận nói: “Quá vô si, đây là phát quốc nan tài mới đúữg!"
Nói xong kích động nám quyền nỏi: 4, s
"Bây giờ ta sẽ phát phiếu, tịclựhỳsmà của bọn hắn!"
“Lào sư bớt
vương Hiền vội giữ chật hắn, khuyên nhủ: “Người ta vô si thì vô sì nhưng cũng không phạm pháp, chúng ta có lý do gì tịch thu nhà bọn họ!" “Bách tính cùng quan J)hủ đều thiếu lương, bọn họ lại tịch lương thực một trăm năm ăn không hết, đây chính là lý do!"
Ngụy tri huyện giận dừ hêt: “Bổn quan cho dù vứt cả mũ ô sa, cũng phải giết chét bọn họ!
“Tình táo một chút, hít sâu một cái, sau đó từ từ thở ra, đứng từ từ thở ra..."
vương Hiền khó khăn lảm mới trấn an được Ngụy tri huyện đang nổi giận, thở dài nói: “Lão sư mặc dù là Huyện thối gia, nhưng cũng không thể làm gi bọn họ, chứ không nói tới, nếu đắc tội bọn họ, huyện Phú Dương này sè lập tức loạn..."
Ngụy tri huyện lúc này mới buồn bưc nổi: “vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Dùng danh nghĩa của quan phủ, mượn bọn họ lương?"
“Như vậy sẽ dẫn tới khủng hoảng".
vương Hiền nói.
“Đùng ra vẻ thần bí nữa".
Ngụy tri huyện sầm mật nói: “Vi sư bây giờ đang tức lắm đây!" "Khiến bọn họ tranh nhau đem lương thực bán cho chúng ta", vương Hiền nói khè.
“Làm sao có thể?"
Ngụy tri huyện nói.
“Có thể... Bọn họ trừ hàng, đơn gian chính là muốn vào lúc nạn đói mua ruộng của lào bách tính"..'" vương Hiền chi vào từng ruộyạbậc thang đầy khắp núi đồi nổi: "Đây đồng dạng cũng là lúôqgẶnà ...', “Mơ tưởng!"
Ngụy tri huyện giống như bị mèo cân mông.