Đại Quan Nhân

Chương 104: Nguy cơ (1)

Chương 104: Nguy cơ (1)

“Mơ tường!"
rện nổi trận lôi đình nói:


Nghe ra ý tứ của vương Hiền, N
"Đất của lào bách tính không thế bán vài. nhùng đắt này cũng không thề!"
Hắn kích động kéo cánh tay của vương Hiền, chi lẽn những dân phu ờ trần, đổ mồ hôi như mưa kia nói: "Nếu san bắng một khối ruộng như vậy, sè phí bao nhiêu lực sức không? Trên mỗi một tắc ruộng bậc thang, đều thấm ướt máu và mồ hôi của bọn họ, ngươi lại muốn bán vãi! Ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt của bọn nhà giàu kia?!”
“Không bán những ruộng này, sẽ không có lương thực nhập kho".


vương Hiền lại bất vi sờ động nói: “Lỡ như qua mười ngày, lương giúp nạn thiên tai bị đoạn, bách tính không có cơm ăn, bọn nhà giàu ép giá ruộng, đến lúc đó quan phủ ngăn cản không?" “Đương nhiên sè ngăn cản!'
Ngụy tri huyện trầm giọng nói.
“Nếu không thiên lý quốc pháp tồn tại làm gì!"
“Lào sư, chi có bắc nồi nấu gạo tráng, không có bác nồi nấu đạo lý".
vương Hiền thờ dài nói: “Chúng ta không có lương thực, lấy cái gì ngăn cản bách tính bán ruộng đi? Chẳng lè để bọn họ chết đói sao?"
Ngụy tri huyện không lẻn tiếng, nhưng vẫn mặt lạnh như băng.
“Huống chi cũng không phải cho bọn họ thật".
vương Hiền lại nhó giọng nói:
"Chi là để qua tay bọn họ, chờ lương thực chúng ta đến, lại cầm ruộng về là được".
“Đây không phái là trò đùa!"
Ngụy tri huyên không vui nói: “Vi sư thân là quan phụ mẫu một huyện, há có thể dùng thủ đoạn lừa gạt?" “Không phải là lừa gạt".
vương Hiền nói: "Chi là chú ý thiết kế khế ước chút thôi".
“Thịt béo đến miệng, há có đạo lý nhổ ra?"
Ngụy tri huyện cau mày nói.
“Bởi vi bọn họ không nhổ không được".
vương Hiền thản nhiên nói:

_ _ ________.........
"Hai cái hại cùng tồn tại thì chọn cái hại nhẹ hơn, bọn họ chi có thể ngoan ngoãn trả ruộng..."
Sau khi trở về, vương Hiền đã tim đến suất Huy cùng Nhị Hắc, dặn dò thế này thế kia một phen.
Hấn không ngờ lại bảo hai người bọn họ đi truyền tin tức... với suất Huy cùng Nhị Hắc mà nói, đây đà không phải là lằn đầu, quen việc dể làm lại thêm mùa màng lúc thiên tai vôn là môi trường thích hợp để đồn đại nhất. Ngày hôm sau trong huyện đã lời đồn đãi nôi lẻn bốn phía, nói I Nf'om'djcn íỉĩack \ I
■ ■ n . M / II ,
ĐẠI QUAN NHAN____WầỊMjSj giá: Tam giới đợi sư
bọn nhà giàu liên thủ lũng đoạn lương thực huyện Phú Dương, muốn tờ đó tạo cục diện thiêu lương, tiện thu mua ruộng dân với giá cực thâp!
Bách tính Phú Dương tất nhiên tức giận không thôi, với người có sản nghiệp mà nói, chút điền sản này chính là mệnh căn, có ngươi lại muốn dùng thủ đoạn ti tiện ****. Chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, tất nhiên không cách nào chấp nhặn. Người không có sản nghiệp càng tức giận, bời vi người có sản nghiệp dù gì còn có thê bán ruộng nhà đôi lương thực, còn những người không có để bán như bọn họ phải làm sao, chết đói à?
Đầu đường cuối ngõ nghị luận nổi lên bốn phía, bọn thân hào nông thôn tức giận tới mức giậm chân, nói đây là có người ác ý bịa đặt! Cũng muốn quan phủ truy xét là ai tạo tin đồn. Lại chi trời thề thốt, tuyệt sè không chủ động mua một phần ruộng của các hương thân!
Bách tính Phú Dương vừa thờ phào nhẹ nhòm, lại có người đứng ra vạch trằn, lời thề này với bọn nhà giàu không có chút gánh nặng nào, bời vì sau khi nạn đói chân chính nô ra, đều là lào bách tính cầm khế đất tới cửa, khần cầu nhà giàu mua đất, các lão gia ai cũng sè không làm chuyện không có nhân phàm bức người bán này.
Lào bách tính bán tín bán nghi, nói cái gi cũng có. Lời đồn đãi rốt cuộc truyền tới trong tai Ngụy tri huyện, kết quả chính là ưên tường chừ bát ngoài nha môn, dán bố cáo bời vi sự vụ cứu trợ thiên tai bận rộn, Hộ phòng tạm dừng sang tên điền sản dân gian!
Thấy quan phủ còn muốn từ mặt thủ tục kẹt giao dịch điền sản, bọn thân hào nông thôn cười lạnh không thôi, nhưng điều này vân không ảnh hưởng đến bọn họ. Thật ra có lượng lớn người dân giao dịch điền sân, bời vì ngại quan phủ thu phí quá đen, nên sè không đi Hộ phòng sang tên, chi là lén đạt thành hiệp nghị là xong việc. Đảy tuy sè thường xuyên dẫn tới tranh cài, nhưng bọn nhà giàu không phải là phe chịu thiệt.
Có điều bọn thân hào nông thôn tâm tư lạnh lùng nhìn diễn, đảo mắt đà không còn sót lại chút gi, bời vi trên tường chừ bát của huyện nha, rất nhanh dán ra một phần bố cáo khác - quan phủ Phú Dương quyết định bán ra một vạn mầu ruộng bậc thang khai khấn trong huyện!
Bọn nhà giàu sờ dì hết sức chú ý, một là bọn họ đã sớm thèm nhó dài những ruộng bậc thang kia, hai là sổ lượng ruộng bậc thang không đúng. Theo bọn họ biết, trước mắt chi khai khẩn chưa tới hai ngàn mẫu, ở đâu ra một vạn mẫu?
VÌ vậy đều hướng Điển lại Hộ phòng Ngô vi chứng thực, biết được bán ra là đúng, sè bán ra một vạn mẫu cũng là thật. Chi là trong một vạn mâu này chia hai loại, một loại đã hoàn công, một loại khác là chưa hoàn công thậm chí chưa khởi công.
............ (àV ...
Ngô vi từ bản vè công phòng mang tới cho bọn họ xem, quà nhiên có mảng lớn khu vực trong quy hoạch, trẽn đó dùng chừ khải cực nhó viết thời gian hoàn thành 'Giữa tháng ba', 'Cuối tháng ba', 'Đầu tháng tư', 'Giữa tháng tư', 'Cuối tháng tư'...
“Ruộng bậc thang còn chưa khai khấn xong đà có thể lấy ra bán sao?"
Bọn thân hào nông thôn vẫn lằn đầu nghe.
"Đây gọi là bán trước".

Ngô vi giải thích:


"Chính là quan phủ đem ruộng bậc thang đang trong kiến thiết, dùng giá hiện giờ, bán trước cho người mua tương lai. Người mua tương lai sẽ trả tiền đặt cọc làm chi phí".
"sao chúng ta phải mua ruộng chưa hoàn công?"
Bọn thân hào nông thôn hôi.


“Bởi vì đến lúc đó thì không phái giá
Ngô vi thản nhiên nói;
“Chư vị nên biết, bổn huỹộỉi đã đèn Hô Quảng mua lương, ngán thi mấy ngày, lâu là nửa tháng, sáp quay ề rồi".
“sao nghe nói, thuyền lương của Tư Mà tiên sinh mua lương, bị giữ lại ở Hứa Thự Quan rồi mà?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất