Chương 126. Het nợ (1)
Trung Hoa tửu lệnh chủng loại phong phú đa dạng, đủ mọi loại người đều có thể tìm được loại hình thích hợp với bán thân. Bọn tú tài tướng công ưa chuộng các loại nhà lệnh gióng như văn tự tửu lệnh, thẻ lệnh hơn, còn bách tính tầm thường thì lại thích dùng các loại tục lệnh chăng hạn như oán tù tì, đoán số, rút thăm là chính.
Có một loại tửu lệnh khong phân biệt nhà tục đều rất được yêu thích, đó chính là đô xúc sắc. Người ta rất thích cái loại kích thích 'hồi hộp mong chờ' kia, hơn nữa loại này cách chơi đơn giàn nhắt, người nào cùng đều biết chơi cả, không thể nào thoái thác không biết được.
Tuy rằng số điếm của xúc xắc là tùy thời cơ, nhưng cao thủ thông qua luyện tập, có thế khống chế số điếm ném ra. Có điểu vương Hiền không có cái bàn lình đó, tiền thân vương Nhị của hán cùng không có, nhưng vương Nhị thân làm con cờ bạc, tắt nhiên sè có cách gian lận, đó chính là xúc xấc rót chì.
Có câu là ' Xúc xác rót chì, thắng không tiền không khó', xúc xắc đổ chi vào một bên nhẹ một bên nặng, chi cằn luyện tập đúng phương pháp, liền có thế ném được điếm số mong muốn. Có điều xúc xắc rót chi nặng hơn so với xúc xắc bình thường, rất dễ bị kẻ lào luyện phát hiện.
Bời vậy gian lận chân chính, cũng không cần dùng đến xúc xắc rót chì, mà là dùng xúc xắc thủy ngân, thủy ngân nhẹ hơn so với chì, rất khó bị phát hiện, nhung thủy ngân không cố định, nếu không có thủ pháp thượng thừa thì không thể nào khống chế theo mong muốn được. Một lưu manh trong huyện thành như vương Nhị đây, làm sao có thể chặt đường sống như vậy?
Bởi thế vương Hiền lấy ra ba viên xúc xắc, là rót chì. Có điều hắn chẳng lo lắng bị bại lộ chút nào câ, thứ nhất những tú tài này tám phần đều là 'trâu bò', thứ hai cho dù có cao thủ phát hiện xúc xắc gian trá, chăng lè còn dám vạch trần ra hay sao?
dì. Á
Quả nhiên, số điểm các tú tài ném ra tất cả đều không đủ tính, vương Hiền tùy tiện quăng một cái, được ngay trên mười lăm điẻm, giết sạch toàn bộ.
Các tú tài đều đành phải nâng chén uống rượu, một vòng ba chén. Mấy vòng tiếp theo, các tú tài đều uống xong hơn mười chén rượu tráng . . . Chỗ đậc biệt của rượu trắng Chu gia, nắm ờ chỗ dùng đường phèn, rễ cây mà thầy ngâm trong rượu trắng, màu rượu trong veo như suối, thoạt nhìn chăng khác gì nước trong, cho nên còn có tên khác gọi là 'thác nhận thủy' (nhầm là nước).
Nhưng cũng có cách nói khác, loại rượu này uống vào cảm giác thanh đạm dường như cùng không cay, nhung về sau ngấm rất mạnh, có thể quặt ngã cả con ma men, bời vậy được xưng là 'thác nhận thủy'.
Nửa cân rượu rót xuống bụng, các tú tài rò ràng biết cứ tiếp tục thế này sè say chết mất thôi, nhung vương Hiền không nói kết thúc, chẳng ai dám giả say trốn tránh .. . Bời vì vương tứ gia đã nói trước, nếu như uống không thoả thuê, ngày mai còn phải uống thêm một chầu nữa.
Thật ra bọn họ đà phát hiẹu. xúc xắc của vương Hiền có vấn đề, nếu không thì sao có thế nhiều lần đểu thắng như vậy? Nhưng đúng như
ĐẠI QUAN NHAN V J /Ếtác giá: Tam Giới Đại Sư vương Hiền suy đoán, bọn họ chi có thể nhìn như không thấy, đánh rụng răng nuốt xuống bụng, từng chén từng chén trút vào trong bụng, căn bản không dám vạch trần.
Chi trong nháy mắt, lại là một cân rượu rót xuống bụng, sức rượu dâng lẻn, các tú tài cả đám sắc mặt đô bừng, trong bụng càng giống như lửa đốt, đà có người không chổng đờ nổi, say gục trên mặt bàn. Nhung vương Hiền vân không có ý định dừng lại, mài đến khi lại rót hết nửa cân, chuốc say khướt vị tú tài cuối cùng, mới thu hồi xúc xắc lập công lớn, nói với đám thư đồng ngây ngốc nhìn:
"Còn không dìu tướng công của các ngươi về nhà."
òC
Bọn thư đồng nào dám nói lời thừa thải, vội vàng đờ công từ nhà mình dậy, lào đào bước xuống tửu lâu.
Lúc này trời còn chưa có tối, bách tính Phú Dương ở trong nhà trông nom tăm cưng cả ngày, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy . .. Một thư đồng dìu đờ một tú tài say khướt đi trên đường, thinh thoảng còn có tú tài nắm sấp bèn đường nôn mửa không ngừng, dân chúng không khôi thầm lắc đầu, cha mình ngồi tù con trai uống rượu, hình tượng thân hào nông thôn bồn huyện xem như hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trong phòng trực, đám viên ngoại đà bị nhốt đến chín ngày rồi.
Lý viên ngoại vừa rồi ăn xong một bừa điểm tâm mười lượng bạc, lại thêm đồ uống năm lượng bạc, ngồi trẽn chiếc giường năm mươi lượng bạc một đêm kia, sau lưng còn kê đệm chăn trị giá năm mươi lượng, cảm giác vượt trội tự nhiên sinh ra, hết cách rồi, ai bảo lào đây có tiền chứ?
Nếu như không tự làm mình mất cảm giác, hắn nhất định sè phát điên mất thôi. Bời vì gạt giá tiền sang bên mà nói thi, hắn chính là ngồi ở trên giường chung lớn, chăn bông rách kẻ sau lung vừa đen lại vừa cứng, gặm bánh ngô lạnh như băng, ăn chén cháo loãng cực kỳ loãng, lại uống chén nước lạnh chuẩn bị buổi sáng giãi khát. . . Những trò đùa chơi xô này, lại phải dùng một trăm lượng bạc một ngày! Cũng đủ gặp Cầm Thao cô nương thành Hàng Châu một lần!
Ân xong bừa sáng, vài vị viên ngoại ngồi vây quanh chiếc giường chung lớn ba hoa, tiêu phí thời gian trước cơm trưa. Cả ngày dưa muối bánh ngô cơm gạo lức. Đám viên ngoại miệng sắp nhạt như chim rồi, chủ đề tất nhiên quay xung quanh mỳ thực đà tùng nếm qua, có điều nói qua nói lại bắt đầu không còn biên giới nữa ...
Một viên ngoại nói:
"Ta từng ăn một cái bánhbao thịt lónnhất. Dùng một trăm cân bột, tám mươi cân thịt, hai mươi cân rau, gói xong một cái, đặt vào trong nồi hấp bự cờ tám trượng bắt đầu hấp. dung tám cái bàn vuông mới thả xuống được. Hai mươi mấỵ người, bốn phía chuyền nhau ăn, một ngày một đèm, chưa ăn được một nứa Đang ăn rất vui, không thấy hai người, tìm khăp nơi cùng không thảy, chợt nghe trong bánh bao thịt có người nói chuyện, vạch ra xem thu . hóa ra hai người bọn họ chui vào bên trong đào nhân bánh ăn. Các người nói xem cái bánh bao này có lớn hay không hà?"