Chương 209. Cấm Y Vệ (2)
Thuộc hạ bị đánh trờ nên như vậy, Ngu tri phủ không thế không lẻn tiếng, hắn cùng không tranh luận với cầm Y vệ, trực tiếp dâng tấu cáo trạng, ai ngờ cẩm Y vệ làm quen taỵ loai mánh khóe này, đà sớm ác nhân cáo trạng trước, nói Ngơ thông phan ý đồ bao che nghi phạm, đồng thời mờ miệng vô lễ vợi hoàng thượng, hoàng đẽ vĩnh Lạc nghe vậy tức giận, lập tức hạ chiếu hung hăng khiến trách Ngu tri phủ một phen, lại hạ chi bài bô chức quan của Ngô thông phán kia . . . Hoàng đẽ vận đang muốn đánh hăn một trăm gậy, bời vi Câm Y vệ đà thay chính hăn đánh rồi, lúc này mới bò qua.
Ý chi vừa đến, người mù cũng có thể nhìn ra bao che của hoàng đê đối với Cẩm Y vệ, quả thực đến tình trạng nghe một bên tin một bên. Từ đó huyện nha, phủ nha, nha môn các câp, không dám quản chuyện của Cẩm Y vệ nữa, Ngu tri phủ cùng đám thuộc hạ của hăn, chi có thê trông mong nha môn Nghiệt Tư, trông chờ Lành Diện Thiêt Hàn, đứng ra quét sạch yêu khí, trà lại một mảng thanh bình cho Hàng Châu.
Nhưng mà khiến người ta thất vọng chính là. Chu Tân vẫn giữ im lặng...
Ngay cà nghiệt đài đại nhân cùng không dám quản sao? Các quan viên hoàn toàn tuyệt vọng, còn bộ dạng ngạo mạn của Câm Y vệ lại càng ngày càng bùng cháy, bọn họ trước kia vân chi là băt người thâm vắn, tiện đường doạ dâm vơ vét tài sản. Nhưng sau khi ý thức được thành Hàng Châu, tinh Chiết Giang, không ai có thê quản được bọn họ, nhừng phiên từ bạch dịch kia lộ ra bàn tính ác ôn lưụ manh, băt đâu cướp bóc, cường gian không kiêng dè gì cả, thậm chí giết người...
Suất Huy nói cho vương Hiền biết, hôm nay hắn thấy một tờ mẫu đơn kiện tố cáo nói, khổ chủ là một phú thương, có một đứa con gái, tện là Mỳ Nương, vừa mới tròn mười tám, ngày thường thiên sinh lệ chât, xinh đẹp đoan trang, từ dạo thành Hàng Châu băt đâu không yên lặng, phú thương liền đem con gái giấu trong nhà, sợ răng cho ra ngoài lại rước họa vào trên người.
Ai ngờ người ngồi trong nhà, họa từ trời giáng xuống. Láng giềng trước kia có một tên vô lại, đà sớm thèm thuông dung mạo xinh đẹp của Mỳ Nương. Đương nhiên trước kia, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga là không thế nào, nhưng sau khi tên kia đâu quân làm Câm Y vệ, bời vì chân chó làm việc đắc lực, được đê bạt lẻn làm Tiêu Kỳ, lập tức kiêu ngạo, sai người đến cửa cầu hôn. Phú thương tất nhiên không đông ý, Tiểu Kỳ thẹn quá hoá giận, lại phái hơn mười tên thuộc hạ, đem Mỳ Nương bắt ép vào trong nhà, muon làm nhục nàng. Tiêc răng Mỹ Nương tính tình kiên cường, tay cầm kéo liều chết không nghe, bị Tiêu Kỳ kia bóp chết.
Cái này cùng chưa tính, Tiếu Kỳ thấy Mỳ Nương chết cùng không chịu nghe theo minh, trong lòng vộ cùng oán hận, không ngờ lệnh thuộc hạ lột sạch quần áo nàng, thân thể trần truồng vứt xác ở bên ngoài cửa Tiền Đường . . . Loại đơn kiện bản án gian ác này, khô chủ cùng không tìm trong huyện trong phủ, trực tiêp gửi lện nha môn An Sát Tư, bời vì mọi người đều hiểu rất rõ, nếu như Chiết Giang còn có người có thê không sợ cường quyền, bảo vệ công bàng cho dân chúng, đó nhất định là Chu Tân, Chu thanh thiên.
“vậy Chu nghiệt đài thế nào, ngài ấy nói gì?”
vương Hiền nghe xong tràn đầy lòng căm phẫn, mặc dù hắn không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng có vài phân nhiệt huyêt, không chấp nhận việc ác giày dân chúng thế này nhât.
“Nghiệt đài đại nhân nhận đơn kiện rồi, lại nhẹ lời an ủi khổ chủ.”
Trên mặt Suất Huy lộ ra vẻ thất vọng nói:
“Sau đó thi im lặng không có gì ca»u
“Hóa ra Lãnh Diện Thiết Hàn chuyện chọn ngắt quả hồng mềm.”
Nhị Hắc hừ lạnh một tiếng nói:
“Đối phó dân chúng nhó bé thì lợi hại, bây giờ đụng phải Cẩm Y vệ, liền trở thành chân tôm mẻm rồi.” “Không được nói như vậy.” vương Hiền nghiêm mặt:
fác già: Tam Giới Đợi Sư
“Chu nghiệt đài không phâi là người như vậy.”
“Sao mà không phải, đại nhân ở nhà đọc sách, chân không bước ra khôi cửa không rõ được.”
Nhị Hắc tức giận nói:
“Hôm nay thiên đường nhàn gian tốt đẹp, đà biến thành địa ngục nhân gian, từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều trông cậy vào Chu nghiệt đài Địa Tạng Bồ Tát cứu khô cứu nạn này, đáng tiêc hãn căn bản không dám đắc tội với Câm Y vệ.”
“Ngươi là con giun trong bụng Chu nghiệt đài sao? Biết hắn đang nghĩ như thế nào sao?” vương Hiền âm thanh lạnh lùng nói.
“Cái này ...”
Nhị Hắc nhất thời nghẹn họng, vừa muốn nói thêm gi đó nữa, đột nhiên nghe tiếng phá cửa ờ tiền viện, vương Hiền nhíu mày, thâm nghĩ không phải nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liên đèn đó chứ.
“Ta đi xem thừ.”
Nhị Hắc vừa định cất bước chạỵ ra phía trước, lão Hầu sai vật chạy vào báo tin, bộ dạng hớt hải, lão Hầu kia sợ tới mức mặt căt không còn giọt máu, run rẩy nói:
“Đại nhân đại nhân, đại đại đại sự không hay rồi...”
Nhị Hắc vỗ tay cho hán một cái tật, mắng: “Nói rò nghe xem.”
NT ọ
“Cẩm Y vệ tới rồi.”
Chiêu này thật đúng là có tác dụng, lão Hầu thoáng cái không còn láp bắp nữa.
“Con bà nhà nó, ức hiếp đến trên đầu chúng ta rồi.”
Nhị Hắc đà sớm nhịn một bụng lửa giận, bực bội hừ một tiếng, mang theo vài người hộ viện đi đến đằng trước: “Các ngươi theo ta ra ngoài.”
Trong phòng khách tiền viện, một tên sì quan Cẩm Y vệ người mặc phi ngư phục màu vàng, hông dát Tú Xuân Đao, khoác áo choàng đỏ thầm, đang hung hăng lỗ màng ngồi ở trong phòng khách, trên mặt lại tràn ngập mây đen, còn có sát ý lạnh thâu xương như ân như hiện.
sau lưng hắn đứng một dày binh lính Cẩm Y vệ mặc phi ngư phục màu đò, chân mang dày da, hông dăt Tú Xuân Đao, cả đám hung thân ác sát, hung hăng trừng mắt nhìn đoàn người Nhị Hắc dẫn tới.
vừa so sánh đà thấy, Nhị Hắc mặc dù người đông, nhưng khí thế quá mức yếu ớt, hắn mặc một thân quan phục màu lục, trước ngực thêm luyện thước, căn bản không cách nào chông chọi lại phi ngư phục rực rờ chói mắt kia, hộ viện sau lưng càng không có cách nào đánh đông cùng Cẩm Y vệ.
“Nơi này là chỗ ờ của mệnh quan triều đinh.”
Cả phòng khí thế của Cấm Y vệ quá áp đảo, Nhị Hắc mặc dù tức giận cực đại, cũng không khôi tự màn thâp giọng nói: “Không biết chư vị quý thượng sại có chuyện gì?”
Nhìn hắn mặc quan phục không nhập lưu, sì quan đang ngôi kia hừ lạnh một tiếng nói:
“Ngươi chính là vương Hiền? ’ L
“Phải thì
như thế nào, mà không phải thì như thế nào hà?”
Nhị Hắc trầm giọng nói.