Chương 397: Nồi nhục của Kỷ thiên hộ (1)
Cẩm Y vệ khi rời kinh làm việc, cũng là mặc áo phi ngư, lấy thân phận là khâm sai của thiên tử, chi dựa vào một thân y phục được ban thưởng này là có thể khiến cho quan lại địa phương phải nhượng bộ vài phần. Đương nhiên chi có Cẩm Y vệ chính quy mới có vinh hạnh đặc biệt này, toàn bộ ngàn hộ vạn dân của Chiết Giang cũng chi có hơn một trăm người - đang đứng trước mắt, là Cẩm Y vệ chính quy, tất cả đêu mặc quan bào phi ngư đỏ thẫm, trên đai lưng đều treo một khối lệnh bài bàng ngà voi ờ eo, ưên mặt lệnh bài này còn khắc rõ ràng mấy chữ Câm Y vệ Bắc Trấn phủ tư, một đám người này cũng đều là Cẩm Y vệ từ trong kinh tới, không phải là chiêu mộ mấy tên ngoại tộc bạch dịch ở Hàng Châu kia.
Lúc này, cả đám bọn họ vai u thịt bắp, thân hình to lớn cao ngât, mười ngón tay khè mở, tựa như báo săn đang vận sức chờ xuất phát chuẩn bị vồ lấy con mồi, hai mắt lại giống như chuông đồng, lành khôc vô tình nhìn chàm chằm Nhị Hắc.
Nếu đổi lại là Suất Huy, phỏng chừng đã có thể bị hù dọa đến sợ tè ra quần, Nhị Hắc mặc dù cũng gan to khí lớn nhưng cũng khó tránh khỏi khẩn trương, thấp giọng hói:
"Phải thì sao mà không phải tìư sao?"
vị Cẩm Y vệ thống lình đang ngồi kia, dáng người thon gầy, mất ưng mũi gãy, ngồi chồm hổm giống như một con chim ưng khiên người ta sợ hết hồn hết vía, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn dùng ánh mắt như chim ưng kia, dò xét Nhị Hắc một phen, từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói:
"Không thi cút qua một bên, nếu phải thi đi theo chúng ta một chuyến."
“Lấy ra đây."
Nhị Hắc ôm tim bất chấp tất cả, đưa tay nói.
“Ngươi muốn cái gi?"
Thống lĩnh Cẩm Y vệ âm trầm nói.
"Ta muốn nhìn thấy ý chi."
Nhị Hắc lạnh lùng nói:
“Chúng ta là quan thuộc Ân sát tư, các ngươi có thủ dụ của nghiệt đại nhân không?”
“Hoang đường"
Một tên Cẩm Y vệ đứng sau lưng thống lĩnh cười lạnh nói:
“Trấn phủ tư bắt người, từ khi nào thỉ còn phải cằn pháp tư đồng ý? Đừng nói là một chức quan nhỏ bé, cho dù là tri phủ, đạo đài chúng ta cũng có thể bắt được."
Lời ấy đương nhiên không phải là nói khoác, Trấn phủ tư đúng là nợi có trách nhiệm bắt người về quy án do Cẩm Y vệ phụ trách, có chiểu ngục đặc biệt, có thể tự động bắt người, thẩm tra, hành hình, xử quyêt, không cần phải thông qua pháp tư của triều đình, hại triêu Hông VŨ và vĩnh Lạc, văn võ hậụ duệ quý tộc chết dưới tay khổ hình của Bắc Trấn phủ tư nhiều vô số kế, một cái quan lại nho nhỏ, ở trong măt bọn họ chi giống như một con kiến binh thường.
“Xem ra ngươi không phải là vương Hiền."
Thống lình Cẩm Y vệ kia lạnh lùng nói:
“Hấn vì sao không đi ra, muốn làm con rùa đen rút đầu sao?"
“vậy chúng ta liền bắt đầu rùa của hắn ra đây."
Một đám Cẩm Y vệ cười quái dị, sau đó có mấy người tiến lên, muốn đi ra phía sau bát người.
“Các ngươi không thể đi vào."
Nhị Hắc đưa tay ngăn
ĐẠI QUAN NHÂN
rác giả: Tam giởi dợĩ sư
“Đây là hậu trạch gia quyến cua quan nhân."
Hộ viện sau lưng hắn nhưng lại sợ hài rụt rè, không dám tiên lên.
“Con mẹ ngươi biến đi."
Một tên Cẩm Y vệ bay lên một cước, đá vào Nhị Hắc, căn bản mặc kệ hắn vẫn còn đang mặc quan phục đó.
Nhị Hắc vốn dĩ có một chút võ công, sau này lại theo Ngô Vi chăm học khổ luyện, võ công so với trước kia tốt hơn nhiều lăm, lúc này liên nghiêng người qua, cũng một cước đá ngược lại. Ai ngờ Cẩm Y vệ võ cong cao cường, người nọ cười lạnh một tiếng, trở tay bắt lấy cô chân của hắn, khẽ quát một tiếng:
“Tới địa ngục đi."
Liền một tay đem hắn đẩy ra.
Nhị Hác dùng thế Kim Kê Độc Lập, đứng không vừng, lảo đảo lui về phía sau vài bước, chân đụng phải mấy chậu hoa ngã lăn. Còn không cỏ kịp phản úng, bụng liền bị thêm mộỊ. cước, ngay sạu đó là ngực, đâu lien tiếp bị đanh hai phát, kêu thảm mội tiếng rồi ầm ầm ngã xuổng đất.
XV
“Dừng tay"
' ° . .. \ , . X ... .....
Một tiếng gầm lên, vương Hiền mặc áo trăng viên màu mực, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, xuất hiện ở cửa, đi theo phía sau là Linh Tiêu khuôn mặt nhỏ nhắn giạn dữ, sau lưng Linh Tiêu là mấy đạo sĩ mặc trường bào màu lam, chân mang hài nhọn, búi tóc buộc ở trên đinh đầu.
“Bọn ngươi dám mưu sát mệnh quan triều đình."
Thấy Nhị Hắc hôn mê bất tinh,\vương Hiền khóe mắt muốn nứt, tức giận nói:
“Coi trời bàng vung, vô pháp vô thiên!"
Nói cũng hơi quá rồi đi, ngay cả Cẩm Y vệ cũng là sừng sờ nhưng cũng chi là sũng sờ một giây liền cười đến ngã ưái ngã phải nói:
“Ha hab0a chi là một tên quan lớn bàng hạt đậu mà còn dám mỡ mi.êhgcnột ổeng mệnh quan triều đình."
“Coi ười bằng vung? VÔ pháp vô thiên? Ha ha ha, chúng ta chính là pháp, chúng ta chính là lão Thiên đây."
“Đánh cũng đã đánh rồi, ngươi có thể làm được gì chứ? Có bản lình thì đánh lại xem?"
Cẩm Y vệ mới liên hoàn ba đá kia, cười lạnh nói với vương Hiền:
“Gia gia đúng ở chỗ này, tới đi, không dám tới ngươi chính là con chó đẻ."
“Có người yêu cầu kìa."
vương Hiền liếc mắt nhìn Linh Tiêu.
“vậy thì thành toàn cho hắn."
Linh Tiêu cười lạnh, giơ tay phải lên, tiến về phía trước vung tay nói:
“Hắc vân Tử, lên."
Một đạo sĩ cao gầy, sắc mặt ngăm đen, nghe tiếng liền vâng lệnh tiến lên, cười nói với gã Câm Y vệ kia:
“Uyên ương liên hoàn cước, ta cũng biết, hai ta luận bàn thoáng cái đi."
Nói xong, không đợi người ta đáp ứng, liền vô thanh vô tức tung một cước vào tníớc mặt Cẩm Y vệ kia, một cước này của hắn còn nhanh hơn cả tia chớp, so với ba cước mèo cào đá Nhị Hắc trước đó lợi hại hơn gấp mười lần.
Cẩm Y vệ rút lui phWsau một bước, tuy cũng tránh được, nhưng bọn họ đều là một đám tính tình hung ác ngang ngược, mắt cao hơn đầu, há lại dể dàng chịu lui về phía sau? Liền cũng tung ra một cước cùng hãn va chạm vào nhau một đá thật mạnh. Trong điện quang hỏa thạch, chi nghe được tiếng bịch bjch bịch, hai bèn tungra hơn mười mấy cước, Cẩm Y vệ kia một bên chân batdau chậm lại, cuối cùng chân giơ lên không còn lưu loát như trước nứa?*""*0