Đại Quan Nhân

Chương 210; Nguy cơ lớn (2)

Chương 210; Nguy cơ lớn (2)
Đạo sĩ nọ lại càng đả cànghãng, từ mặt đẹn có họng rồi đến ngực sau lai xuống bụng, ngay lúc cắn. Y Vệ kia bị tlábaỵ ra ngoái còn đạp cho hản thêm mươi hai cước. Lkc đạo cực lớn khiến cầm Y Vệ kia bay ngang ra ngoài, lúc rơi ItóM đất mra ugBỹírên còn ở ngoài cite, nửa người dưới thì ở trong cửa, thắt lưng bị gặp Ịại chô cánh cửa, từ phân 60 trôyền đến một cơn ỉalAớíi kliồng lồ, khiến cẩm Y Vệ von chịu khô luyện biết bao năm tháng cungciiiuHlSig được kêu thám một tiếng rồi ngất đi.
Đạo sĩ được kêu là Hắc vân Tử sau khi đánh xong, cũng khó tránh khỏi vuốt vuốt xương đùi vài cái, chân của Câm Y vệ này cũng không kém trụ sắt là bao, thật đau nha...
Tất cả những điều này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chi phát sinh ở trong khoảnh khắc mấy giây ngắn ngủi. Đồng bọn bị ngât đi, bọn Cẩm y vệ mới kịp phân ứng, sở dì chậm chạp như vậy, là bởi vì từ trước đến náy đều là bọn hấn đánh người, còn chưa từng thấy qua người nhà mình bị đánh thành như vậy.
Mãi đến khi nghe thấy vương Hiền cùng với Linh Tiêu nói mát;
“Yêu cầu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe đỏ."
“ĐÚng vậy nhá, bây giờ thỏa mãn chưa?"
Bọn Cẩm y vệ mới kịp phản úng, vừa thẹn vừa giận nhìn về phía thống lình, thong lĩnh kia khuôn mặt tái xanh, trong mất ưng mang theo hàn quang bấn ra bốn phía nói:
"Phản rồi, phản rồi, lên!"
"Dạ!"
Một đám thủ hạ đồng loạt dạ một tiếng, đều rút ra Tú Xuân Đao sáng như tuyết, nhưng lại không phải là đông loạt xông lên, mà là ba năm ket trận, có trật tự co phương thức tiến tới gần đối phương.
Thấy đổi phương bày trận, bọn đạo sĩ cũng trong ống tay áo rộng thùng thình, rút ra thanh phong (kiểm xanh) dài ba thước, một trận đô máu đang sắp diễn ra ngay ở trước mát.
"Chậm đã."
Ai ngờ thống lình Cẩm Y vệ kia khẽ quát một tiếng, gọi thủ hạ lại, hắn vươn người đứng dậy, ách, cũng chẳng cao hơn bao nhiêu... Hóa ra vốn dĩ vóc dáng của háh cực kỳ lùn, trách không được hăn toàn thích ngồi. Nhưng dáng người cũng không ảnh hưởng đến uy nghiêm cùa hăn, ánh mắt hắn đảo qua tùng thanh Thất Tinh bảo kiếm sáng như nước mùa thu, lạnh giọng hỏi:
“Các ngươi là đạo sĩ của VÕ Đang?" ợ
“Đúng vậy."
Bọn đạo sĩ cũng không kiêng áè, lạnh lùng nói'
“Người khác sợ Câm Y vệ các ngươi, đạo gia cũng không sợ."
Đây cũng là lời nói thật, tuy rằng hiện giờ đứng đầu đạo giáo vân là Chánh Nhất Đạo Long Hổ Sơn, nhưng đương kim Hoàng đế vĩnh Lạc lúc khởi binh, những thời khắc nguy cấp đều nghe nói là Chân VŨ đại đê hiển thánh, nên mới có thể vượt qua cửa ải này, vĩnh Lạc sau khi đóng đô, không ẻ dè sắc phong Chân VU đại đế, thậm chí bàỵ mưu đặt kế bảo người ờ dưới tuyên dương hắn chính là Chân VŨ đại đê chuyến thệ, như vạy, VÕ Đang giáo vốn phụng dường Chân VŨ đại đế, liền thành quôc giáo của Đại Minh, hôm nay đúng là chạm tay có thể bòng. Nhũng bọn đồ tử đồ tôn của Trương chân nhân này, thật đúng là không cân phải sợ hãi hung danh hiển hách của Câm Y vệ
“Các ngươi cung phụng Chân VŨ đại đế, chúng ta phụng dưỡng vĩnh Lạc Hoàng đế, chúng ta nước giếng không phạm nước sông."
Thống lĩnh Cẩm Y vệ nhưng lại hiếm thấy có lúc giảng giải đạo lý:
“Người này là phạm nhân của Cẩm Y vệ chúng ta, các ngươi đùng giao du với kẻ xấu này."
Nói xong cảm thấy có chút yếu thế, thanh âm chuyển sang lạnh lẽo nói:
“Bằng không đừng trách chúng ta không nể mặt mũi Tôn chân nhân."
“Hãy bớt sàm ngôn đi."
Bọn đạo sì có chút do dufLinh Tiêu trùng mất lạnh lùng nhìn thống
N'ióm dỉCỈì lilac k
ĐẠI QUAN NHÂN
lình Cẩm Y vệ kia nói:
Tác giả: Tam giới đợi sư


“Ta chết cũng sẽ không để cho bọn họ mang Tiểu Hiền Tử đi."
Nói xong liền đem vương Hiền kéo ra phía sau nói:
"Tiểu Hiền Tử đừng sợ, ta sẽ không để cho bọn họ mang ngươi đi..."
Nhìn qua bóng lưng xinh đẹp của Linh Tiêu, vương Hiền đúng là dở khóc dở cười, này coi như là mỳ nhân cứu anh hùng? Ai, Linh Tiêu mỹ thì có mỳ nhung lại đang giả nam nhân, ta lại càng không tính là anh hùng.
"Đã hiểu, thưa Đại tiểu thư."
Bọn đạo sĩ trầm mặc một lát, gật đầu, Hắc vân Tử kia ngược lại nói với thống lĩnh Cẩm Y vệ kia:
‘Hoặc là chiến, hoặc là đi."
sắc mặt thống lĩnh Cẩm Y vệ càng lúc càng âm trầm, từ lúc rời kinh hắn còn chưa đụng phải loại khó đánh như vạy. Nhưng nếu cứ như vậy rời đi, chẳng phải là làm mất đi danh tiếng của Cẩm Y vệ?
Đang lúc phânvâíỊ, đột nhiên nghe được bên ngoài va^g lên tiếng bước chân dày đặc, liền thấy một đội quan binh mặc quan phục cùa An sát tư tràn vào, dẫn đầu chmh là một Thiêm sự Án Sát Tư, mặt tràn đầy tức giận nói với thống lĩnh Cẩm Y vệ kia:
“Đỗ Bách Hộ, dám ở địa bàn của Chiết Giang mà đụng đến chúc quan Án Sát Tư của bọn ta sao, có phải là nên nói trước một tiêng?"
"Điều này cỏ cần thiết không?"
Hóa ra vị thống lĩnh kia chi là một gà Bách Hộ, ngược lại uy thế vẩn rất lớn, hắn biết rõ chuyện hôm nay không có cách nào cứng đầu đối kháng nữa, vẫn nên ưở vềxin chi thị của Thiên hộ sở một chút, sau đó mới quyết định đi. Hạ quyểt tâm xóng, ánh mắt của hắn chuyển hướng nhìn vương Hiền đứng sau lưng Linh Tiêu, cười lạnh nói:
“Người mà Cẩm Y vệ muốn bắt, cho dù có đi khắp chận ười góc biển cung trốn không thoát đâu, có bản lĩnh thì ngươi vĩnh viễn đùng rời khỏi nàng."
Nói xong vung áo choàng trên mặt đất lên, xoay người quát khẽ:
“Đi"
Bọn Cẩm y vệ cẩn thận nâng lên đồng đội đang hôn mê, bô chạy theo Đỗ Bách Hộ.
“Hổ thẹn."
Cẩm Y vệ vừa đi, không khí trong nhà rốt cuộc không còn căng thảng nữa, vương Hiền ôm quyền nói với vị Thiêm sự kia:
“Đa tạ Đại nhân đến đây ctìủ giúp."
“Không cần cám ơn ta."
Trương thiêm sự lắc lắc đầu nói:
“Là nghiệt đại nhân bảo ta tới."
Dừng một lát lại nói:
“Nếu không còn chuyện khác, nghiệt đài mời ngươi đi qua một chuyến."
“Tuân lệnh." ’ ,1-'
vương Hiền gật gật đầủ;*vội vàng đi vào phía sau thay đổi quan phục, trước nhìn thoáng qua Nhị Hắc, lão đạo sĩ bên kia đà xem qua nói tiểu tử này da dày thịt béo, không bị thương nặng gì, hăn lúc này mới yên lòng lại. Đi vào phòng cua lão nương, liến thảy lào nương mặt tràm như nước, Thanh nhi, NgarfLinh, còn có Tiếu Bạch Thái đều ở chung quanh nàng, nghe Linh Tiếu hoa chân múa tay vui sướng kế lại quá trinh vừa rồi nàng ra oai cho nữ quyền như thể nào.
Nhìn thấy vương Hiển đi vảo, Lam ty tý ảnh nhìn quan tâm nhìn hắn một cái, vương Hiền gật đầu một cái thật mạnh, nói với lão nương:
“Nương, chúng ta có phiền toái rôi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất