Đại Quan Nhân

Chương 264: Võ cử nhân (1)

Chương 264: Võ cử nhân (1)
VÔ cử từ thời Đường Tống đà có, nhưng ờ bản triều lại là chuyện hiếm lạ. Đạo lý không khó lý giãi, bởi vi quân chế bản triêu khác biệt với tiền triều, quan vò hơn phân nứa do thẻ ảm kẻ tục, lại thêm do người lập binh nghiệp, cho nên vò cừ một mực được coi là hành vi dư thừa. Chi là năm ngoái hoàng đế vĩnh Lạc bời vi phát hiện tô chât quan quàn thừa kế giảm sút nghiêm trọng, mới lại mở võ cừ.
Mặc dù so với mấy ttăm vạn quân đội Đại Minh, hơn ba trăm võ cử nhân chi là muối bỏ biển, nhưng loại phương thức lựa chọn sử dụng vò tướng này, lại bị nhừng môn tướng kia coi là uy hiếp cực lớn, bời vậy phủ Đô đốc năm quân cự tuyệt tiêp thu bọn họ. Niệm tình ngày cù, hoàng đế vĩnh Lạc đành phải một lân nữa cho môn tướng thời gian hai năm, những võ cử nhân đáng thương này, tât bị Hoàng đê tạm thời gác qua một bên, vừa gác qua chính là gần hai năm...
Hai năm, những vò cử nhàn này không có bất kỳ thu nhập gì, lại không cam tâm cứ như vậy về nhà, chi có thể mỗi ngày dựa dâm Binh bộ. Bời vì lúc trước là Kim thượng thư chủ trì võ cừ, cũng coi như là thầy trò với những võ cử nhân này, hắn đương nhiên ngại đuổi người, đành phải mặc bọn họ dây dưa. Tuy rằng không cần hán bò tiền nuôi sống bọn họ, nhưng những người này cà ngày lượn qua lượn vê trước mắt hắn, bắt lấy cơ hội liền quấy rầy, vẫn khiến Kim thượng thư khó chịu cực kỳ, nắm mộng cũng muốn an trí bọn họ ra ngoài, bò đi khôi tâm bệnh này.
Thật ra ban đầu tổ kiến Âu Quân, Kim thượng thư đà có ý định như vậy, chi là lo lắng những con cháu môn tướng đó cùng đám võ cử nhân sẽ đánh loạn một bầy, phá hòng thí luyện của thái tôn điện hạ, không tiện ăn nói ở chỗ Hoàng thượng. Nhưng bày giờ, tình huống bên Ấu Quân hình như đà không thể bết bát hơn nữa, cho nên, sao không vung gánh nặng này ra chứ?
Hạ quyết tâm, lúc này Kim thượng thư tự viết một tờ điều lệnh, đem ba trăm ba mươi mốt tên võ cừ nhân, khăng khái đưa cho vương Hiên toàn bộ.
“Ngày mai liền bào bọn họ đến quân doanh tim ngươi trình diện".
Thấy nan đề cứ như vậy giải quyết, vương Hiền cao hứng cực kỳ, vội vàng nói tạ ơn không ngừng.
_ .. ... ... . . ... cT,.
Sợ vương Hiền lại đưa ra yêu cầu không an phận gì, Kim thượng thư bào người ta vội cõng hắn ra ngoài.
..........
Nhị Hắc cõng vương Hiên ra nha môn Binh bộ, lên xe trở lại quân doanh. Chi trong chốc lát này, Chu Chiêm Cơ đà bảo người dọn dẹp chô ờ của hắn, vương Hiền vừa về đến, đà trực tiếp lên giường nắm. Mặc dù chi chịu chút thương da thịt, nhưng diên trò phải diên cho hêt, hăn thế nào cũng phải nắm trên giường một hồi mới tốt. Nếu không những tiểu tử bị đanh đến da tróc thịt bong kia, thế nào cùng sè giận đến thổ huyết.
“Kim thượng thư không có làm khó ngươi chứ?"
Đợi vương Hiền dàn xếp xong, Chu Chiêm Cơ vội hôi.
“Cũng may, nể mặt Diêu thiếu sư..."
vương Hiền trừng hắn một cái nói:
"Ta thấy ngươi làm sao thu tràng".
“Hắc hắc, xe đến trước núi ắt có đường, đến lúc đó lại nói".
Chu Chiêm Cơ không chịu trách nhiệm mà cười nói:
“Chuyện về quan quân, ngươi hôi chưa?"
"Nể mật mũi Diêu thiếu sư..."
vương Hiền rủ mí mắt nói:
“Kim thượng thư cho chúng ta ba trăm võ cừ nhân".
“VÕ cử nhân?"
Nhóm dịch Black
ĐẠI QUAN NHẤN Z Tác giá: Tam giới đợi sư
Nhưng Chu Chiêm Cơ lại không chút hưng phấn, cau mày nói:
“Ngươi là nói, lằn võ cừ Binh bộ năm ngoái, hem ba trăm người khảo trúng hả?"
vương Hiền khè gật đầu.
“Nhũng người kia không dùng được thì phải? Ta nghe nói bọn họ đều là mấy phế vật...”
Nhưng Chu Chiêm Cơ lại không quá thích thú.
“Ai nói?"
vương Hiền hói.
“Người môn tướng..."
Thanh âm Chu Chiêm Cơ càng lúc càng nhò.
“Ngươi còn mong bọn họ nói tốt?"
vương Hiền lườm hắn một cái:
"Ta nghĩ, cho dù phế hơn nữa cũng đều là mấy tiểu tử tùng đọc qua binh thư, biết cười ngựa bắn cung nhi?"
"Tất nhiên".
Chu Chiêm Cơ gật đầu nói: “Nghe nói lúc ấy Kim thượng thư kiếm tra rắt nghiêm khắc đó".
“vậy sao nói là phế vật?" “Là như vậy, lúc ấy Hoàng gia gia là muốn đem nhũng võ cừ nhân này, phân đến trong các vệ doanh kinh làm quan quân Bách Hộ trờ lên".
Chu Chiêm Cơ nói: “Người phủ Đô đôc năm quân lại nói chi là lý thuyêt, kéo cung băn tên không chúng minh bọn họ là quan quân hợp cách, muôn cho các tướng sì tin phục, vẫn phải xông pha thật trên chiến trường".
vương Hiền khẽ gật đầu, nghe Chu Chiêm Cơ nói tiếp: “Hoàng gia gia cảm thấy các võ quan nói rất có lý, liền bảo bọn võ cử nhân cùng con cháu môn tướng đều mang một vệ binh mã, ở ngoại ô kinh thành diên luyện một trận, kết quả đại bại, còn xảy ra chuyện mất mật cực kỳ, Hoàng gia gia cảm thấy mặt mũi mất sạch, bô nhiệm bọn họ làm quan quân, rồi bò mặc luôn".
sau khi nghe xong, vương Hiền trầm ngâm một lát, hỏi:
“Ngươi còn biện pháp khác?"
“Được rồi, lại cho bọn họ một lần cơ hội".
Chu Chiêm Cơ cũng chi có thể chấp nhặn thực tế, thở dài nói:
“Cũng chi có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống..."
Nói xong vỗ vào mông vương Hiền, đau đến độ hắn gào một tiếng, thái tôn điện hạ lúc này mới cảm giác thoải mái nói:
"Được rồi, ta nghe lời ngươi".
Buổi tối hôm đó, bọn vô cừ nhân đúng giờ tới phòng ăn Binh bộ ăn cơm, thấy được Kim thượng thư luôn trốn tránh bọn họ. Đám vò cử nhân chăng quan tâm đoạt cơm, thoáng cái vây Kim thượng thư vào giữa, giống như sợ hán chạy trốn.
Sau khi gọi loạn một tiếng "Đại nhân", "ân sư", một hán tử vóc người cao lớn, mặt rộng, đại biếu mọi người hói:
“Lần trước ngài từng nói, có thể an bài chúng ta đi chỗ Anh quốc công, không biết lời này còn tính không?.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất