Chương 264: Võ cử nhân (2)
“Ha ha".
Kim thượng thư lúc này đổ mồ hôi, Anh quốc công ờ đâu? Xạ ở Giao Chi đó, người nếu có thể, ai muốn đi đất man di như thế chứ? Lần trước chính mình nói, có thể phái bọn họ đi Giao Chi, chi là đôi phó qua loa bọn họ, hi vọng bọn họ biết khó mà lui. Không ngờ đám người kia lại dap ung thật... May hom nay đã có kết quả, nếu không thật đúng là không tiện ăn nói với bọn họ:
"Chỗ Anh quốc công chiến sự thuận lợi, có thể không cần tăng binh..."
Chúng võ cừ nhân mật lộ vẻ thất vọng nồng đậm, đang định trở vê đoạt cơm, lại nghe Kim thượng thư lời nói xoay chuyển:
“Cỏ điều hôm nay, bổn tọa liền vì các ngươi mà tiết lộ một bí mật... Sao triều đình tuyển các ngươi, lại chậm chạp không cần".
“Vì sao?"
Đây là vấn đề chúng võ cử nhân nằm mộng cũng muốn biết đên.
“Bởi vì lưu các ngươi có chỗ dùng".
Kim thượng thư nói dối không đỏ mặt, ôm quyền về phía bắc:
"Ta nghĩ các ngươi hắn biết, Hoàng thượng tổ kiến một chi thân quân thái tôn điện hạ, lẹnh Binh bộ từ các nơi cả nước mộ tập thanh niên hai mươi tuổi trờ xuống nhập ngũ, bây giờ hơn một vạn ba ngàn người đà ở trong quân doanh thành bắc tập kết, mà quan quân suất lĩnh bọn họ, chính là các ngươi".
Hắn nói kích động không thôi, nhưng chúng võ cừ nhân lại không lĩnh tình. Ta van ngươi, bọn họ tới kinh thành đà hai năm, ngoại trừ ăn cơm ở kinh thành, chính là tìm hiểu tin tức khắp nơi, chuyện gì không biết? Cái gì mà quân thân cùa thải tôn, chi là món đồ chơi lớn mà thôi. Quân đội hghiêm chỉnh có ten Ấu Quân sao?
Thấy bọn họ đề không nổi tinh thần, Kim thượng thư kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Thái tôn điện hạ là thái tử Đại Minh ta, các ngươi có thề đi làm thân quân của hắn, thật sự là cơ duyên cực lớn".
“Không biết chúng ta sau khi đi quạ, la chức quan gì?"
Hán tử kia thanh âm buồn bực hỏi.
“Bây giờ Ấu Quân vẫn còn sáng lập, tất cả chức cấp chưa định, phải do thái tòn điện hạ xem biểu hiện cua các ngươi mà định ra".
Kim thượng thư mỉm cười nói.
“Bộ đường đại nhân có thể cam đoan, Ẩu Quân có thể chuyển thành quân chính quy không?"
Chúng võ cử nhân cũng không ngốc, hỏi thẳng yểu điểm.
“Cái này à..."
Có đám người Hán vương kia, Kim thượng thư nào dám bảo đảm, đành phải che dấu nụ cười, khiển trách:
"Cổ thể chuyển thành qụân chính quy hay không, phải xem biểu hiện của các ngươi, biểu hiện tốt, tất không thành vấn đê, biêu hiện không tốt, cứ đợi trị tội đi, còn đòi ba nghĩ bốn".
Cuối cùng bô lại một câu.
“Ngày mai phải đi trình diện đó".
Liền đẩy mọi người mà ra, rời khỏi phòng ăn.
Nhìn qua thân ảũh.Kim thượng thư biển mất ờ cửa, chúng võ cừ đột nhiên cùng động, không 00 biện pháp, mặc dù Kim thượng thư cho phép bọn họ ăn cơm, nhung cơm canh phòng ăn chuẩn bị luôn không đủ, giành hơi chậm, sẽ đói bụng.
Có điều hán tử mật chừ điền kia rất có địa vị trong võ cử, hắnI không cần đoạt, đã có người đem một phần bừa tối đến trước mặt hắn, nhân thế
ngồi xuống bên cạnh hắn nói:
“Đại ca, lời của Thượng Thư đại nhân là thật hay giả, ban đầu tuyên trúng chúng ta, đúng là chuẩn bị cho thái tôn?"
‘Đúng vậy".
Hán tử mặt chừ điền kia khè gật đầu, xé nát bánh bột ngô, ngâm vào trong súp, nghiêm trang nói:
“Còn định chờ công chúa trưởng thành, để ngươi làm Phò mã đó".
Nhóm dịch Black
ĐẠI QUAN NHÂN
JÃ Tác già: Tam giới đợi sư
‘Hắc hắc hắc..."
Dẩn tới đám người cười quái dị một trận...
“Kia làm sao có thể chứ..."
Tiểu tử kia ngượng ngùng nói:
“Hóa ra Bộ đường đại nhân là lừa chúng ta".
“Không phải sao?"
Hán tử mặt chừ điền hôi ngược một câu, bốc lên một miêng bánh bột ngô đã ngâm mà vẫn rất cứng, cản mạnh một ngụm nói:
“Bộ đường đại nhân đây là đang tiễn ôn thần, đã hiểu chưa?"
“vậy chúng ta phải làm sao?"
Mọi người đều ăn mất ngon, nhìn hán tử mặt chừ điền nói:
"Cứ đi qua vậy à".
Ánh mắt hán tử mặt chừ điền đảo qua mọi người, chi thấy cà đám khí sắc hôi bại, quần áo vừa bẩn vừa nát, không khói ánh mắt buôn bã, miệng đầy chua xót nói:
“Chúng ta có chọnsaõ?" *
“Haizz..."
Mọi người đồng loậmở dài, tiếp theo đều oán giận lên một thanh niên vẻ mặt buồn bực nói:
“Đều tại ngươi, nếu lúc trước chúng ta thắng lần đỏ, bây giờ nói không chừng đà làm tới Thiên hộ, nào giống như giờ, thành cứt chó môi người đều lờ đi".
Nghe xong chi trích bảy mồm tám miệng, thanh niên kia cùng không phản bác, chi chậm rãi đứng lên, vẻ mặt tối tăm đi ra cửa.
“được rồi, đừng nói hắn nữa".
Hán tử mặt chừ điền kia phẩy tay nói:
“Bây giờ còn không rõ à? Lần hai năm trước, nói rõ là người ta hại chúng ta, món nợ này sao cỏ thể tính lên trên đầu của hắn được chứ".
“Nếu không phải hắn can thiệp vào, đòi thống nhất chi huy, khiến chúng ta đều nghe hắn, chúng ta cũng không trờ thành toàn quân bị diệt".
Mọi người thanh âm buồn bực nói.
“Tranh thủ thời gian được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm".
Hán tử mặt chừ điền nhíu mày nói:
“Ân xong rồi trờ về ngủ, ngày mai trước giờ mẹo tập hợp trước quân doanh".
Thấy bầu không khí có chút uể oải, hắn vỗ bàn thật mạnh, cổ động mọi người:
“Đều giữ vừng tinh thần, đùng làm mất mặt võ cử nhân chúng ta, tối nay cố gắng thu dọn, mặc chiến bào gấm Tứ Xuyên Hoàng thượng ban cho sau khi trúng cử trước kia vào, ngày mai tinh thần phấn chân đi gập thái tôn điện hạ".
“Nhưng mà đại ca..."
Tiểu tử vóc người nhỏ bé nhỏ giọng nói: “Chiến bào của ta đà mất phải làm sao?"
“Của ta cũng đã mất..."
“Của ta cũng vậy..."
Mọi người đều phụ họa nói.
"Còn ai cùng mất không?"
Hán tử mặt chừ điền nhíu mày hói, két quả hơn phân nửa mọi người
làm mất, đành phải bất đắc dì nói:
“Được rồi, mặc xiêmy thể diện nhất của ngươi đi..."
Ỏ sự cổ vũ của hán tử mặt chừ điền, chúng võ cừ nhân mới hơi đề lên tinh thần, ăn vội cơm tối, rồi tự về nhà minh thu dọn.