Chương 265: Mới gặp gỡ không quá thích (1)
Sáng sớm hôm sau, chúng võ cử nhân đi vào quân doanh đưa tiiij phát hiện thái tôn điện hạ đã sớm ở trong doanh chờ, vội vàng hành lê không ngừng.
"Ha ha ha, đều mau mau đứng lên".
Chu Chiêm Cơ mặt mày hớn hở, cùng bộ dáng không nhìn trứng bọn họ hôm qua nhự là hai người, hắn đưa tay kéo hán tử mặt chừ điên phía trước, hưng phấn nói:
"Cô ngày hôm qua nghe nói các ngươi muốn tới, liền cao hứng một đêm không ngủ, nhìn thử đi, vành mắt đều đen rồi".
Mặc dù trên khuôn mặt đen kia, căn bản không có quầng thâm mắt gì, nhưng vẫn khiến cả đám võ cử nhân cảm động... Từ lúc bọn họ lòng ôm tráng chí vào kinh đi thi, đã ưòn hai năm, bọn họ giông như cá mặn thịt muối, bị gạt ra suốt hai năm. Trong hai năm, bọn họ gặp sự khinh thường cùng mia mai, chưa từng cảm nhận được một chút COỊ trọng cùng ôn hòa nào? Hơn nữa phần ôn hòa nàỵ^cộn là đến từ người thừa kế... người thừa kế hoàng triều Đại Minh.
Mặc dù chờ đến lúc Chu Chiêm Cơ thượng vị, không biết là ngày tháng năm nào, hơn nữa có Hán vương điện hạ nhìn chăm chăm, ngay cả cha hắn có thể thượng vị hay không cũng là vấn đề. . . Nhưng ít ra vào lúc này ở nơi đây, trong lòng bọn võ cử nhân dâng lên chính là xúc động 'Sĩ vì người tri kỷ mà chết'.
Nhưng chờ đợi khúm núm lâu, chưa từng dạy bọn họ làm sao biểu đạt tâm y ra ngoaimặt, đều có vẻ hơi co quắp, ấp úng không biết nên nói cái gì.
"sớm như vậy chắc chắn còn chưa ăn cơm nhi?"
Thấy bọn họ quần áo rách nát, xanh xao vàng vọt, bộ dáng hai lúa, Chu Chiêm Cơ rất khó tưởng tượng, ở thủ đô Đại Minh, dưới chân thien tử này, lại vẫn có người song kho như vậy. Ân xin còn sông tôt hơn bọn họ. . . , trong lòng thái tôn điện hạ không khỏi that vọng, hăn không tin những người này là cứu tinh của hắn. Nhưng bắt đầu từ năm sáu tuổi thi hắn đã tiếp nhận huấn luyện hoàng thất nghiêm khắc nhât, hoàn toàn có thể khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, ít nhất lừa gạt những kẻ hai lúa này vân không có vân đê.
Hắn thân mật mời bọn họ đi vào trong doanh phòng. Đâu bêp trong doanh đã chuẩn bị săn bừa sáng phong phú, ngoại trừ qụả rán, nem rán, bánh bột mì, bánh bao thông thường, còn có các món điểm tâm, các loại bánh nhân thịt, cháo loãng liền có hơn mười loại.. . Chu Chiêm Cơ quà thật hao tâm tổn trí với Ấu Quân, đầu bếp trong doanh đêu là từ Đông cung điều tới, ít nhất ở mặt thức ăn, tuyệt đối là tốt nhất trong tất cả quân doanh tại kinh thành.
Thấy nhiều món ăn ngon như vậy, bọn võ cử nhân luôn bị Binh bộ dùng tiêu chuẩn cứu tế nạn dân nuôi sống hai năm qua, cũng nhịn không được mà âm thầm nuốt nước bọt, bụng đói sùng sục cho tới bây giờ đeu ăh không đủ no kia, cũng không chịu thua kém m^phát ra tiếng ục ục.
"Ta nói không sai chứ, quả nhiên là đói bụng"
Chu Chiêm Cơ cười ha hả nói:
"Đều thất thần cái gì nữa, nhanh ngồi xuống ăn đi."
"Tạ điện hạ"
Khóe mắt bọn võ cử nhân tràn ra nước mắt, đều tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống, khởi điểm còn muốn chú ý tướng ăn ờ trước mật điện hạ, nhưng rất nhanh liền khổng chế không nổi mà lang thôn hổ yết, thậm chí đã xảy ra thói quen tranh đoạt.
"Chậm một chút, chậm một chút, không cần đoạt"
Nụ cười của Chu Chiêm Cơ có chút cứng ngắc:
"Không đủ còn nữa, bảo đảm ăn no".
"Điện hạ thật sự là, quá nhân từ..."
Bọn võ cử nhân được ân chuẩn cùng hắn ngồi chung một bàn, miệng đầy thức ăn, hàm hàm hồ hồ biểu đạt lòng câm kích của bọn hắn:
"Chúng ta đều không nhớ rõ, bừa cơm no lần trước, là lúc nào"
"Là lần sinh nhật của hoàng thượng, Hồng Lư Tự mở tiệc cơ động"
"Nhớ lại, lần đó thật không dễ, huynh đệ chúng ta đánh chạy người của Cái Bang, mới cướp được thức ăn...
Nhóm dịch Black
ĐẠIQUANNHÂN ê'à Tamgiớiđạisư
"Ha ha..."
Nụ cười Chu Chiêm Cơ càng cúng ngắc, trong lòng tự nhủ ta quả nhiên là chiêu một đám ăn xin. .
"Điện hạ sao không ăn?"
Bọn võbư nhân lúc này mới chú ý tới, hắn căn bản không động đũa.
"ô, ừm, cái này à..."
Chu Chiêm Cơ nặn ra một nụ cười nổi:
"Cô tối hôm qua ăn bị đau bụng, không quá thoải mái."
Nói xong nhân thê đúng lên nói:
"Ta đi một chút liền về."
"Người có ba việc gấp, vậy mau đi đi”.
Bọn ýò cử nhân vội đứng dậy đưa tiễn.
"Các ngươi cứ tiếp tục, không cần tiên ta."
Chu Chiêm Cơ giống như chạy trốn mà rời khỏi doanh trại.
Nhìn bóng lung của hán biến mất ở cửa, bọn võ cử nhân cảm động lau nước mắt nói:
"Điện hạ đủng là chiêu hiền đài sì, đau bụng còn sớm như vậy tới đón tiếp chúng ta."
"Đúng vậy, phỏng chùng có quan hệ với cảm lạnh sáng sớm, ta lần trước cũng vậy..."
"Câm miệng đi, còn không để người ta ăn cơm"
"việc này có gì đâu, ngươi lần trước lén ăn chao ở hầm cầu, làm sao lại có khẩu vị chứ"
"Bởi vì cái kia hợp vị..."
Ngoài doanh trại, Chu Chiêm Cơ nghe được thô ngôn tục ngữ bên ttong, buồn bực lắc đầu, vội đi ra phía sau tìm vương Hiền tính sô.
Đi vào, đã thấy vương Hiền cười tủm tim đứng ờ nơi đỏ, hỏi:
"Điện hạ thực đau btmẩý’
hgượLmống ngươi đỡ chưa?"
"Đau cái đầu của.
........... .. £
Chu Chiêm Cơ lườm hán một cái, thở phi phì ngôi xuông, Ngô vi bưng lên một chén chảo Bầt Bảo cho hắn.
"vốn chi là một chút thương ngoài da, đứng không có ảnh hưởng gì, chi là đi lại không nhanh nhẹn."
vương Hiền khẽ cười, bưng chén cháo lên ăn một miếng.
Chu Chiêm Cơ liếc mát nhìn cháo Bát Bào đặc sệt, vẻ mặt phức tạp, nhớ lại lời của nhũng võ cử nhân kia, nhất thời một hồi buồn nôn, thieu chút nữa đã ói ra rồi.
"Bưng đi bưng đi"
Thái tôn điện hạ phát giận, trừng mắt nhìn vương Hiền nói:
"Cũng không phải là mồng tám tháng chạp, sao phải ăn cháo Tịch Bát?"
"Ân mồng tám tháng chạp gọi là cháo Tịch Bát, bây giờ ăn gọi là cháo Bát Bảo."
vương Hiền thuyết minh.
"Có khác nhau sao?"
Chu Chiêm Cơ buềh bực nói.
"Mặt biểu hiện thì khác, nhưng mặt bản chất, là giống nhau."
vương Hiền khẽ cười nói:
"Đừng quá để ý những thứ hư ào kia, ăn ngon là được."