Chương 269: Luyện binh (2)
Tiết Hoàn vừa xem, bản thân không chi tách ra khôi gia tướng, còn
cùng hai võ tuyển ở cùng một đội, trừng mắt nhìn vương Hiền nói:
“Ta không thể sống chung cùng bọn họ.”
“Ngươi chưa thử làm sao biết.”
vương Hiền mặt lạnh nói:
“Trước tiên thử sống chung với nhau xem, nếu thật sự không được ..
“Thỉ sao?”
Tiết Hoàn thanh âm buồn bực hỏi.
“Ngươi ra hè ngủ đi.”
vương Hiền lạnh lùng vứt lại một câu, không để ý đến hắn nữa.
“Ngươi,”
Tiết Hoàn lại muốn phát tác, nhưng lại bị đại ca của hắn kéo lại. Tiết Huân kéo Tiết Hoàn ra phía sau, thanh âm buồn bực hỏi:
“Cái đại cương lộn xộn gì đây, chúng ta so thế đứng sao?”
‘Lần này không so đo ngươi phát ngôn bất kính với thượng quan.
vương Hiền thản nhiên nói:
“Không sai, biết đứng mới biết đi, đi cho tốt mới biết chạy, phải tiến hành theo chất lượng, hiểu chứ?”
“Huấn luyện trong quân chẳng lẽ xem như trò đùa?”
Tiết Huân trừng mắt ĩ
vương Hiền nói:
“Ta nghe nói ngươi là tú tài, trước đó chưa từng vào quân doanh.”
“Chưa ăn thịt heo, bộ chưa từng thấy heo chạy.”
vương Hiền nheo mắt nhìn hắn, nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn nói:
“Phương pháp này là sư phụ ta dạy, ngươi có cái gì muốn sửa chữa?”
“... Không có.”
Tiết Huân hừ một tiếng buồn bực, ai dám chỉ ra chỗ sai cho phương pháp của Diêu Quảng Hiếu?
“Nếu ngươi cảm thấy đơn giản, thì mau chóng đem thuộc hạ thao luyện thuần thục đi, qua cửa có thể vào hạng mục tiếp theo.”
Chu Chiêm Cơ bước qua xoa dịu Tiết Huân một câu. Đây là giọng điệu hai người bọn hắn thương lượng xong xuôi, Chu Chiêm Cơ là thái tôn điện hạ to lớn quang minh, đương nhiên muốn hát mặt đò. vương Hiền là quân sư âm hiểm xảo trá, mặt đen mặt đen đều thuộc về hắn.
“vâng.”
Lần này từ trong nhà trở về, Tiết Huân đối với Chu Chiêm Cơ trở nên rất tôn kính, phỏng chừng cha hắn nói gì đó với hắn rồi.
“Còn nữa, có thể mắng chửi người, không cho phép đánh người, xảy ra án mạng, dạy ngươi chịu không nổi đâu.”
. Xồ...
vương Hiền lại âm hiếm từ bên cạnh bô sung một câu nói.
Tiết Huân hung hăng trừng hắn, ôm quyền hướng thái tôn điện hạ, bò đi.
Đợi chúng quan quân rời đi, Chu Chiêm Cơ cười nói với vương Hiền:
“Ngươi bắt đầu chủ động dựng cờ hiệu Diêu sư rồi.”
“Có một sổ việc không thể phản kháng, cũng chi có thể ra sức biến việc xấu thành việc tốt.”
vương Hiền nhún nhún vai nói:
“Dù sao tương lai không thể tìm ta tính sổ, ngươi nhất định phải cùng ta chịu trận.”
“Không thành vấn đề.'
H Chu Chiêm Cơ cười nói:
“Đã hơn mười ngày rồi, tin tức chắc chắn truyền tới tai Diêu sư, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm chấp nhận.”
a “Nhưng cùng thật vô sỉ.”
vương Hiền trợn to con mắt nói:
“Rốt cuộc đây là chủ ý của ai?”
“Khụ khụ . ..”
Chu Chiêm Cơ vờ đánh trống lảng nói:
“Lại nói, phương pháp này của ngươi rốt cuộc hiệu nghiệm hay không? Chưa bao giờ nghe thấy.”
‘Chớ xem thường tư thế đứng quân này.”
vương Hiền lại như cao nhân trên cao nói:
“Đây là bài học đầu tiên của quân nhân, cũng là mẹ của tất cả các động tác quân sự. Một người nông dân vứt cái cuốc xuống vào trong quân doanh, trước hết phải học cách biết bày tư thế quân nhân, bày tư thế quân nhân xong rồi, phân biệt rõ ràng với dân chúng bình thường, mới có thể lấy đây làm ghi nhớ, tiến hành bước huấn luyện tiếp theo.”
‘Nghe ra dường như rất lợi hại.'
Chu Chiêm Cơ chậc lưỡi nói:
“Ngươi học ai vậy?
“Lão hòa thượng chắt lọc tinh túy với ta, thì biết rồi.”
. A
vương Hiền không muốn nhiều lời, bật cười cái ha ha liền bò đi.
Quân doanh ấu quân.
Cho tới trưa, trong quân doanh đều lộn xộn, một vạn ba ngàn binh sĩ lại lần nữa tạo đội hình, cuộn chăn nệm đên doanh trại mình ở được bô trí lại lần nữa, trước cơm trưa mới cơ bản vào vị trí. Cơm trưa qua đi, có quan huấn luyện nóng lòng không thể chờ đợi được đem đội ngũ kéo lên trên giáo trường chuẩn bị huấn luyện.
Đầu tiên, quan huấn luyện trong lòng thầm nhủ không phải là luyện thế đứng sao, còn ai không biết đứng chứ? Liền kéo đội ngũ ra, ở trên bãi đứng thành mấy hàng, sau đó căn cứ theo đại cương huấn luyện bắt đầu luyện tập.
Đại cương kia viết rất ti mỉ, một tư thế đứng nghiêm đơn giản, chỉ riêng mấu chốt động tác đã có gần trăm chữ. Cấp trên dùng một câu vè thuận miệng, bao gồm tinh túy 'ba thăng một trừng một ngay thăng'. Ba thẳng, tức là thẳng chân, thẳng eo, thẳng ngực; một trừng, là mắt phải mở to, nhìn thẳng về phía trước; một ngay thẳng, là đầu phải ngay, cổ phải thẳng.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là nền tảng cơ sở, còn có yêu cầu càng tỉ mỉ hơn, ví dụ như tay không dán chặt bắp đùi, chân có căng cứng hay không, thẳng tắp, eo có dùng lực hay không, bả vai bằng phẳng hay không, ngực có ườn ra hay không . . . Những điêu này đêu là yêu câu, trên đại cương ghi rât rõ ràng, một binh lính không đạt tiêu chuân một mục liền trừ một điểm, toàn đội trừ hết mười điểm thì không vượt qua.
VÌ để cho các quan huấn luyện có một phán đoần trực quan, vương Hiền còn ở trong đại cương cung cấp một phương pháp nhô, trên cổ môi binh sĩ buộc sợi dây, phần dưới sợi dây buộc hòn đá nhò, ờ dưới hòn đậ lại đặt một đống vôi nhô. Khiến cho binh lính khi đứng nghiêm thân thê thẳng băng, hòn đá không chạm đến vôi, nhưng chỉ cân vừa thả lỏng, sẽ khiến hòn đá cọ sát vào vôi. Nếu như vừa vặn nhìn thây ai thả lỏng, vân sẽ phát hiện dây đung đưa, chỉ riêng mỗi thủ đoạn này, đà khiến cho những quan huấn luyện kia thầm mắng vương Hiền biến thái, có thê nghĩ ra biện pháp cay độc như vậy.
Bây giờ quy củ có rồi, đám quan huấn luyện chỉ có thể nén tính tình xuống, tỉ mi rèn luyện từng động tác một, mới phát hiện muôn theo như yêu cầu đứng vững nửa canh giờ, thật sự không phải là chuyện dê dàng.
Đầu tiên, đám binh lính này đều rất muốn luyện tốt, bời vì bọn họ đã biết, sẽ có một nhóm người tương đối bị loại bỏ, người ở lại sẽ hưởng thụ đãi ngộ giống như thân quân kinh vệ. Đối với binh lính bình thường mà nói, có biên chế chính thức hay không căn bản không sao cả, có thể nắm bắt tiền lương kinh vệ mới là chuyện chính. Cho nên người người đều nhẫn nhịn một hơi, dựa theo yêu cầu đứng vững đâu ra đây, toàn thân đều căng cứng. Nào ngờ vừa mới bắt đầu thì còn được, chưa qua nửa khắc thời gian, toàn thân đà mỏi nhừ, bắt đầu lăc lư đong đưa không tự kiềm chế được.