Đại Quan Nhân

Chương 270: Tiêu binh (1)

Chương 270: Tiêu binh (1)
Âu quân sì tốt cùng đều là trải qua chọn lựa, cần phải phù hợp với ba điều kiện thì mới có thế trúng cử, xuất thân nhà nông, trê tuôi cường S' tráng, tinh thông vò nghệ. Nhừng thanh niên có thê phù hợp ba điêu kiện này, đều là hạng người chịu khó chịu khổ, thế lực như siêu nhân. Ẽ' Nhưng Nam Kinh cuối tháng sáu nắng gắt như lửa, người đứng dưới mặt trời giống như bị quay trên lò lửa, cho dù bọn sì tốt cắn răng kiên trì, mới một khắc đồng hồ đã mặt đầy mồ hôi, sợi dây trước ngực cũng khống chế không nổi mà lắc lư qua về.
"Không được động, chưa ăn no sao?"
Đám quan huấn luyện nhanh chóng quát lớn, bọn sĩ tốt vội vàng giữ vừng tinh thần tiếp tục chống đờ. Nhưng chẳng qua chống giừ được nữa khắc đồng hồ lại không khỏi lắc lư tiếp.
Đám quan Huấn luyện lại bắt đầu quát mắng, thậm chí có người tính khí táo bạo, trực tiếp bạt tai, dùng chân đạp, nhưng cho dù dùng biện pháp gì, đều không thể bão binh sĩ không được nhúc nhích, càng ngày càng có nhiều người lắc lư, nhùng sợi dây thừng buộc lên tảng đá kia lắc tới lấc lui khiến người xem tâm phiền ý loạn.
"Các ngươi đang đùa ta có phải không?"
Thấy quyền đấm cước đá cùng không thế khiến cho bọn sĩ tốt đứng không nhúc nhích nửa canh giờ được, đám quan huấn luyện không khôi tức giận, thực tể nhừng con em huân quý kia, không ngại dùng ý xấu lớn nhất phỏng đoán vương Hiền
Đang lúc đầy bụng bực tức, liền thấy vương Hiền với một đám tùy tùng cùng đi xuống đến giáo trường, một đám con em huân quý liền vây quanh, hầm hừ nói:
“Quân sư chẳng lè là đang đùa giờn người khác sao? Con người sao có thể không nhúc nhích suốt nửa canh giờ được chứ?"
“Đây mới là yêu cầu cơ bản nhất mà các ngươi đà làm không được ư?"
vương Hiền mim cười nói:
“Ta thấy các ngươi tốt hơn là nên cuốn gói về nhà đi."
“Ngươi đừng dùng mồm mép lừa người, có bản lình thì làm cho chúng ta xem đi, đê các huynh đệ tâm phục khẩu phục!"
"Z -
Có người cười lạnh một tiếng, kéo theo một đám phụ họa:
"Đúng vậy, nếu không chúng ta làm sao biết ngươi ngươi có đúng là không phải cố ý làm khó người không?"
“Không thành vấn đề."
vương Hiền gật gật đầu, nói với Chu Dùng bên cạnh:
"Mang đội tiêu binh (binh lính làm mẫu trong khi duyệt binh) Tới đây."
"Dạ."
Chu Dùng vâng lệnh, từ trong dây lưng lấy ra một cái còi hiệu dùng sức thổi.
Âm thanh vang vọng dồn dập khấp doanh trại, chi chốc lát sau nghe được tiếng bước chân đều nhịp, rò ràng là hai trăm người chạy bộ đến nhưng lại chi phát ra tiếng bịch bịch chinh tề, không hề có có một tia tạp âm nào.
Dưới sự chi huy của tiếng còi từ Chu Dùng, hai trăm người đồng thời chuyển thành đi đều bước, ở trong giáo trường giẫm chận tại chỗ, sau đó chinh tê đứng nghiêm, tựa như một cây giáo xuyên thăng tại đó. Đợi lệnh của quan huấn luyện.
Có binh sĩ đem sợi dây thừng thắt ở trên cổ đội tiêu binh, ờ dưới cột


vào một tảng đá, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, mấy quan huấn luyện kiếm tra không có sai lầm xong, liền thối lui đứng một bên, dựng một cây gỗ đê tính giờ, sau đó yên lặng theo dôi kỳ biến.
Bóng của cây gỗ chuyển động, thời gian chậm rài trôi qua, một khắc đồng hồ đi qua, nhừng tiêu bình kia toàn thân đều thấm đẫm mồ hôi, trên lông mày lông mi cùng đều là mồ hôi, dây thừng trước ngực nhưng lại đứng yên không chút nhúc nhích.
Có gà quan huấn luyện lanh trí, vội và đem đội quân trăm người của mình kéo qua quan sát, cho bọn hắn một khóa khích lệ không thể trực quan hơn. Càng ngày càng có nhiều binh lính vây xem, bao quanh đội tiêu binh đến không có một kè hờ, đội tiêu binh càng cảm thấy nóng bức hơn nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Nửa canh giờ đà qua, đội tiêu binh ai nấy đều mồ hồi như mưa, nhưng vẫn đứng nghiêm như một ngọn giáo xuyên thẳng như cù, đứng ở đó không chút nhúc nhích.
Nửa canh giờ đã trôi qua nhung vương Hiền cùng không có hô ngừng, đội tiêu binh vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích như cù, tựa như một pho tượng điêu khắc mang trong đó ánh mắt kiên nghị.
Mật trời chiều ngà về tây, suốt một canh giờ đi qua, Chu Dùng mới thối còi hiếu thả lông tại chỗ, đội tiêu binh vận động thà lõng tay chân, sau đó cả đội một lần nừa đứng nghiêm rồi rời đi, nhịp điệu đều đặn giống như chưa từng trải qua một canh giờ này.
vương Hiền nhìn nhừng quan huấn luyện vẻ mặt chấn động kia, thản nhiên nói:
“Còn có gì muốn nói không?"
Chúng quan quân không phản bác được, bọn họ vốn là cho ràng luyện tập đứng yên kia giống như một trò đùa, nhưng sau khi xem biêu hiện của đội tiêu binh kia, đều dâng lên một loại cảm thụ mành liệt -thiết quân hóa ra là luyện thành như vậy.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía vương Hiền cùng nhiều thêm vài phần chịu phục, dù sao dù sao có thẻ luyện ra một đội tiêu binh như vậy, tuyệt đối không phái là người thường. Xem ra đồ đệ của Diêu Quảng Hiếu thật sự là có chút thành tựu...
“Không phản đối liền cút đi ăn cơm đi."
Ánh mắt vương Hiền quét qua chúng quan binh nói:
“Trờ về phải đề cho binh sì dựa theo đề cương đà soạn mà thả lõng, nếu không ngày mai nhất định sè bị tiêu chảy."
Bừa cơm chiều ngày đó, lần đầu tiên ba gà quan huấn luyện của mỗi đội ngồi cùng một chỗ, không đi tìm tiểu đoàn của mình. Bời vì bây giờ tất cả các đội là đang cạnh tranh quan hệ, chi có quan binh cùng đội mới là một người vinh cả đội vinh, một người tổn hại cả đội đều tổn hại. Sự tồn tại của loại quan hệ này khiến cho giừa đám con em cùng với các cử nhân vò chi có thể buông ngạo mạn cùng với thành kiến xuống, ít nhất trong hai tháng này đồng tàm hiệp lực, tranh thủ đế đội mình cầm cờ đi trước.
Trên bàn cơm bày biện đồ ăn phong phú, đám quan huấn luyện nhưng lại ăn không biết ngon, lòng tràn đầy lo lắng ngày mai thao luyện như thế nào, mới có thê đạt tới một nửa trình độ như đội tiêu binh kia. Sau lại bọn họ lần lượt nghi thông suốt, nếu muốn đạt tới một nửa trình độ như đội tiêu binh, biện pháp tốt nhất chính là đi thinh giáo đội tiêu binh đó.
Qua loa ăn cơm xong, tất cả quan huấn luyện của các đội đều dùng mành lao tới chính giừa quân doanh... Bọn họ đà nghe được, đội tiêu binh chính là đội thân binh của quân sư, bọn họ thấy đội tiêu binh đà cơm nước xong đi trở về. Đám quan huấn luyện không nói hai lời, một loạt xông vào, hai ba người bao vây lấy một, làm cho đội tiêu binh sợ hết hồn. Có người từng tại Di Hông Các giao thủ qua, còn tường răng đối phương là đang muốn phục thù chứ, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến một trận.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất