Chương 276: Mục tiêu (1)
'rân Bách Thành
Tàng Mã cốc, cốc như tên của nó, trong cốc vô số chiến mã đang lẳng lặng ăn thức ăn gia súc. Mặc dù thời gian dài dã ngoại tác chiến, đám kỵ binh vẫn dùng bà đậu tốt nhất đút cho chiến mã, còn mình lại chi có thể ăn thức ăn tồi nhất, bởi vì chiến mã là bảo đảm lớn nhất cho mạng sống bọn họ. so với mạng sống, thức ăn đương nhiên phải xếp hàng thứ hai.
Trong những kỵ sĩ này, có một bộ phận tương đối không phải là người Hán, bọn họ mặt mũi dẹt bẹp, mắt mảnh mà dài, vừa nhìn chính là người Mông Cổ . . . Nhưng ăn mặc quân phục Đại Minh, nói chuyện với nhau cùng dùng Hán ngữ hơi lộ vẻ cứng ngắc. Đây không phải người Mông Cổ cải trang xâm phạm gỉ, mà là ba ngàn doanh tinh nhuệ nhất Đại Minh, hoàn toan do kỵ binh tộc Mông Cổ tạo thành, đây cũng không phải chuyện hiếm lạ lắm, năm đó chu Lệ khởi binh, chô dựa lớn nhất chính là Đóa Nhan Tam vệ mượn từ chô Ninh vương kia, chính là kỵ binh vô địch người Mông Cổ tạo thành.
Đế quốc càng cường thịnh, thì có càng nhiều người dị tộc quy phục triều đình, thậm chí trở thành chiến sĩ của đế quôc, Đại Đường là như vậy, Đại Minh cùng là như thế.
Nơi ba nghìn doanh ở, đương nhiên là chỗ soái doanh của Hán vương Chu Cao Hú. Trong doanh trướng cao lớn, Chu Cao Hú đối diện với bàn cát to lớn chau mày suy ngâm, bàn cát kia không chi có đem sơn cốc đồi núi sông ngòi khu vực diễn tập đều bàỵ ra trước mát, còn đem hướng đi của các lộ quân đội của đối phương, biểu thị vô cùng rõ ràng.
Chu Cao Hú mười sáu tuổi dẫn binh, nhiều năm qua bách chiến bách thắng, không chi dựa vào luồng dùng mãnh vô cùng kia, càng không thể tách rời khỏi tài hoa quân sự trác tuyệt của hăn. Hăn là một vài tướng lĩnh hiện nay Đại Minh không nhiều, có thể đem kỵ binh có tính linh hoạt to lớn mạnh mẽ, phát huy đến mức tận cùng, ngay từ lúc đâu, hướng đi của hơn mười lộ đại quân của đôi phương, liên năm trong giám thị của hơn ngàn thám báo hắn phái đi, trong đó hăn tìm được rât nhiêu cơ hội tốt phát động tấn công, nhưng cũng chỉ phái ra toán quân đội nhỏ, thử chút thì ngừng. Bời vì han biết rõ, phụ hoàng yêu câu không phải là một trận chiến kịch liệt, mà là giày vò đối với quân đội, giày vò càng lâu, thì càng có thể đạt đến hiệu quả.
Mài đến khi hắn nhận được tin tức phụ hoàng đã trở về kinh, đại doanh do Thái tử trấn giữ Chu Cao Hú biết mình có thể động thủ, hơn nữa thâm ý hành động này của phụ hoàng, khiến hắn cảm thây phân chấn . . . Phụ hoàng rõ ràng là ý bảo mình, đánh Thái tử một trận thật mạnh.
Điều này khiến cho Hán vương điện hạ bởi vì Diêu Quảng Hiếu ngầm ám chỉ ủng hộ Thái tử, mà chán nản không thôi, giông như hât máu gà, ngửa mặt lên trời cười vang suôt một khăc. Thôi cười, hăn tăng thêm thám báo phái ra, ngày đêm nhìn chằm chằm hướng đi của đôi phương, chuẩn bị không ra tay thì thôi, đã ra tay phải giải quyêt dứt khoát.
“Mấy ngày nay, tình báo thám báo phản hồi thấy, đối phương đà rối loạn đúng mực.”
Hán vương sở trường binh nghiệp, bên người tất nhiên tướng tinh vây quanh, lúc này nói chuyện chính là Long Tương Hừu vệ Chỉ Huy Sứ vương Bân, chợt nghe hắn trầm giọng nói:
“Dưới sự điều động của chúng ta bọn họ đã mệt nhoài, đội hình hoàn toàn không ăn khớp. Chúng ta đã hoàn toàn có đủ điều kiện từ kêt hợp đến chen vào, đánh thẳng vào trung quân.”
“Bên cạnh không có đám cựu thần giúp đỡ, lão đại chính là phế vật.
Chu Cao Hú khẽ gật đầu, nhìn mười mấy lá cờ nhỏ vây quanh cờ lớn trung quân đổi phương, trên mặt cười lạnh.
Nhưng bên cạnh hắn, một võ tướng khác lại trầm giọng nói:
“Nhưng thịt phế vật này quá dày, dù sao đây cũng không phải chém giết thương thật đao thật, uy lực của kỵ binh giảm đi rât nhiêu, lỡ như nếu bị bao vây chặt chẽ, vậy thì quá bẽ mặt rồi.”
“Nói không sai.”
Chu Cao Hú lại gật đầu nói:
“Lại không thể thật sự vó ngựa càn quét, chỉ dựa vào cường công đón đánh, không đủ giành thắng lợi, cũng không bộc lộ được bản lành của ta.”
Nói xong bật cười lạnh lẽo.
“Ý của điện hạ là?”
Chúng tướng đi theo hắn nhiều năm, biết điện hạ đây là có chủ ý.
“Đánh vẫn phải đánh, nhưng nếu muốn đánh thật đẹp mắt, cân phải ngắt quả hồng mềm.”
Ánh mắt Chu Cao Hú quét qua bàn cát nói:
“Các ngươi nói, quả hồng mềm nhất ở đâu nào?”
“Ta biết.”
Thế tử của hắn Chu Chiêm Hác cướp lời nói:
“Âu quân.”
“Không sai, chính là ấu quân.”
Chu Cao Hú khen ngợi gật đầu, vuốt hàm râu ngắn cắt sửa gọn gẽ nói:
“Nếu như phụ hoàng muổn ta bắt chước người Mông Cổ, vậy ta dứt khoát bắt chước đến cùng, lấy chủ lực đánh nghi binh đại doanh trung quân, bức các đội quân khác đến ứng cứu, đồng thời dùng ưu thế binh lực diệt sạch ấu quân, sau đó đại quân nhanh chóng rút khỏi chiến trường, trở về kinh thành.”
“Chỉ xuông tay vói âu quân?”
Chúng tướng có chút lường lự nói:
“Không khôi thắng không được hay . . .”
“Nếu như lấy thân phận của bổn vương tác chiến, tất nhiên sè không như vậy.”
Chu Cao Hú thản nhiên nói:
“Nhưng chúng tạ bây giờ đóng vai người Mông Cổ, ba mươi năm nay, người Mông Cổ có lần nào không phải như vậy?”
“Điện hạ nói vậy cùng có lý.”
Chúng tướng cùng nhau phụ họa, gạt bỏ ý kiến bất đồng, ngược lại hỏi:
“Phái nhánh quân đội nào đi đối phó ấu quân?”
“Nếu ta đích thân động thủ, chẳng phải đang mượn cớ ức hiếp tiểu bối sao?”
Chu Cao Hú xem thử chúng tướng, ánh mắt dừng trên người hai đứa con trai.
Chu Chiêm Hác và Chu Chiêm Thản hiểu ý tiến lên, đồng loạt ôm quyền nói:
“Hài nhi tình nguyện giải ưu phiền cho phụ vương.
“Ha ha cũng tốt, các ngươi là đệ đệ.”
Chu Cao Hú cười nói:
“Đệ đệ đánh ca ca, chung quy không xem như là ức hiếp
“Đương nhiên
không phải.”
Chúng tyớng làm gỉ còn không hiểu rõ nửa, đây là vương gia nhìn thấy Chu Chiêm Cơ tò ra xuât chủng trong tong khó chịu, khong muon để con trai của mình khiên hãn xâu hô. Đánh con trai ức hiếp cha nó mặt mũi của Thái tử cũng không nhịn được, có thể nói một mũi ten trúng hai con nhạn.