Đại Quan Nhân

Chương 275: Trường chinh (2)

Chương 275: Trường chinh (2)

vương Hiền kiểm đi êm nói:
n
i- “Ta vừa mới sang đội quân khác xem thử, người ta đều sớm đã làm d xong lương thực cho mấy ngày, như vậy gặp phải tình huống bất ngờ 5 mới có thể ứng phó.”
“Đúng vậy, bao gồm cả ta trong đó, quan quân khắp doanh đều là lý luận suông, chính thức dân quân đánh trận, lại không có một người.”
Chu Chiêm Cơ cùng không cãi bướng nói:
“Đúc kết kinh nghiệm, rút ra bài học kinh nghiệm lần sau không thể tái phạm.”
vương Hiền khẽ vươn tay, bảo Ngô vi đưa quyển sổ xem thử chốc lát nói:
“Thời gian hai ngày, ghi nhớ năm mươi sáu điêu.”
“Ngươi có tâm rồi.”
Chu Chiêm Cơ gật đầu nói:
“Diễn tập này vẫn phải kéo dài liên tục bao lâu nữa đây?”
“Không biết.”
vương Hiền lắc đầu:
“Nhưng nếu muốn đạt được hiệu quả, nửa tháng thậm chí một tháng đều là bình thường thôi.”
Đúng lúc.”
Chu Chiêm Cơ nghe vậy ngược lại phấn chấn nói:
“Chúng ta dùng khoảng thời gian này, để lộ toàn bộ vấn đề ra hết, trở về giải quyết từng cái một.”
“vậy cũng tốt, có điều trước hết phải để cho các tướng sĩ lấp đầy bụng rỗng đã.”
vương Hiền nhìn sắc trời nói:
“Đã đi bốn canh giờ rồi, hoàng thượng vẫn chưa có ý định dừng lại.”
“Rò ràng hành hạ người khác mà.”
Chu Chiêm Cơ bĩu môi nói.
“Nói chút gì đó với các tướng sĩ đi.”
vương Hiền đề nghị nói:
“Tào Mạnh Đức trông mơ giải khát, chúng ta cũng nghe lời kết thúc đói khát.”
“Nói thế nào?”
Chu Chiêm Cơ không tin nói:
“Đạo lý có thể no bụng sao?”
“Để ta nói, hãy chờ xem.”
vương Hiền suy nghĩ chốc lát, có mấy lời Chu Chiêm Cơ nói cũng không thích hợp, vẫn nên là mình tự đi nói, liền đổi với quan binh từng doanh một lớn tiếng tuyên bố nói: x?
“Các huynh đệ, các ngươi ờ nhà người nào chưa từng trồng ruộng? Thử nghĩ xem khi đó không đẻ dàng biết bao, vất vả khô cực ròng rã một năm, cuối cùng có chút thu hoạch, nhưng phải giao nộp thuế lương cho quan phủ, không đành lòng bời vì giao hoàng lương rôi bản thân luôn luôn ăn không đủ no, thử nghĩ xem hàng năm nạn đói vào mùa xuân, ai chưa từng chịu đựng đói khát cơ chứ? So với loại mùi vị ây, chút đói bụng này có là gì không?”
Rinh sĩ ấu quân tất cả đều là con em nông thôn thật thà chất phác, nghe được lời nói này, đều cúi gầm đầu. Thấy lời này xúc động mọi người rồi, vương Hiền rèn sắt khi còn nóng nói:
“Những kẻ làm binh lính như chúng ta, không trồng không trọt, tiền lương một ngày ba phân, ăn mặc ở dùng còn đêu không cân tiêu tôn của bản thân, những số tiền nàỵ từ đâu mà có hả? Là phụ lão hương thân chúng ta bọn họ ăn mặc tiết kiệm đóng góp ra, bản thân bụng đói nộp hoàng lương, để các ngươi cho dù trời mây mưa trút, ngồi yên ngồi cao, (§) cũng không thiếu được một phân một văn, làm như vậy là vì cái gì? m Không phải là trông cậy vào chúng ta đánh thăng mấy trận đó sao? Nêu = chúng ta không cố gắng, lương tâm ờ đâu chứ? Hôm nay lần diên luyện ? này, chính là vì để mọi người lĩnh hội cái khó của viên chinh đại mạc, =- các ngươi nói mình là nên tiêng oán than dậy đât, hay là nhân cơ hội rèn d luyện bản thân, ngược lại là lo trước khỏi hoạ?”
E'
Nghe xong lời nói này của quân sư, đám sĩ tốt quả nhiên không còn câu oán hận nào nữa, yên lặng cúi đầu gấp rút lên đường . . . Người chỉ sợ không biết đủ, nửa năm nay bọn họ được điều kiện tốt đẹp trong âu quân dường quen rồi, lại chịu không nổi khát, nhịn không được đói. Lời của vương Hiền làm cho bọn họ thoáng cái hôi tường lại tình cảnh trước khi tham gia quân ngũ, biết vậy nên vô cùng thoả mãn. So với cái loại đói khát khiến người ta tuyệt vọng, nhịn trong chôc lát này có là gì đâu chứ. Huống hồ quân sư nói rất đúng, nếu như thật sự tác chiến biên cương xa xôi, chắc chắn khổ hơn bây giờ rất nhiều, nếu chút khô cực này chịu không nổi, vậy sớm cuốn gói về nhà cho xong.
vương Hiền từ tiền quân nói đến hậu quân, vẫn luôn hô vang cuống hóng khô khát, nhưng hiệu quả đúng là rât tôt, Chu Chiêm Cơ đưa lên ấm nước, duôi ngón tay cái ra nói:
“Trông mơ giải khát là quỷ đạo, quân sư đây là vương đạo.”
cc
vương Hiền ừng ực uống nước không để ý đến hắn, tiểu tử, chưa từng xem phim chiến tranh trong nước sản xuất sao? Khích lệ tư tường là truyền thống tốt đẹp của quân ta. uống nước xong, hắn nói với Ngô vi đàng sau:
“Nhớ kỹ, sau này chiêu binh ấu quân, phải lấy con em nông thôn thành thật trung thực làm chủ, không cần binh thành thị, không cân từng ngồi tù, không cần từng làm lính, không cần từng làm xe thuyền điêm cước nha . . .” (xa : xa phu, điếm : điếm tiểu nhị, cước : kiệu phu, nha : người môi giới)
“VÌ sao?”
Chu Chiêm Cơ khó hiểu hỏi.
“Dễ dụ.”
vương Hiền trợn mắt nói.
cc 55
Chu Chiêm Cơ hết nói.
Kiên trì tới lúc mặt trời lặn, đại quân mới cắm trại, vương Hiền lệnh hoả đầu quân mau chóng chôn nồi nấu cơm, các tướng sĩ nhịn đói nhịn khát xây dựng công sự, lại không có câu oán hận nào. Lúc này, đôi phương lại đến quấy rối, Chu Chiem Cơ cũng không khẩn trương như vậy, chỉ phái ra thám mã, quan binh trong doanh thì hoàn thành từng bước, không bị ảnh hưởng của bên ngoài . . . Quả nhiên quân địch chi quấy rối ờ bên ngoài một dặm, nhưng hôm nay không có xe doanh xua đuổi, bọn họ lại giằng co cả đêm không đi.
Có điều đối với vương Hiền mà nói, điều này cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì hắn chịu đựng suốt đêm, dẫn hoả đầu quân gấp rút làm lương thực cho ba ngày, mãi đến khi hừng đông mới hoàn thành. Hôm nay lên đường, tất cả mọi người trong ngực đêu bọc ba cái bánh nướng, tạm thời không cần lo lắng đói bụng, vương Hiển mới nằm ở trên xe ngựa ngủ khò khò một giấc.
Đảo mắt hơn mười ngày qua đi, dưới sự điều động của hoàng đế, hơn mười lộ đại quân mệt mòi, hôm nay đi đông, ngày mai đi tây, hơn mười ngày hành quân ít nhất sáu trăm dặm, khoảng cách trực tiếp lại mới xuôi nam ba trăm dặm, nhưng vân không có chân chính đánh một trận chiến. Các lộ quân đội sĩ khí đêu giảm sút rât mạnh, không biêt trận diên quân gặp quỷ này bao giờ mới có thể chấm dứt, cho dù có thể cùng đối phương đánh một trận sung sướng cũng được.
Nhưng đối với Chu Lệ mà nói, đây mới vừa vặn có cảm giác viên chinh Mạc Bắc, hắn với Chu Cao Hú tính tình nhân nại vân luôn chu toàn mà không tấn công, cảm thấy hết sức hài lòng, cố ý sai người khen ngợi, cũng cố ý tiết lộ cho hăn một tin tức — bản thân đã quay vê kinh thành, bây giờ trấn giữ trong quân chính là Thái tử Chu Lệ tin tưởng, tin tức này so với bất cứ khen ngợi nào, đêu có thê kích thích ý chí chiên đấu của Chu Cao Hú, giày vò đại quân một phen.
Đồng thời, mỗi một đạo mệnh lệnh lung tung từ trong quân phát ra, trước kia miễn cưỡng còn có thể giữ nguyên các lộ đại quân ăn khớp lân nhan có bị ra lệnh cho lui về phía sau, có tiến lên, có bất động tại chô, có di chuyển về hai bên, mấy ngày sau, hơn mười vạn đại quân liền phá thành mảnh nhỏ, sơ hở mở rộng, ở trong mắt Hán vương vân luôn như hổ rình mồi, quả thực khắp nơi đều là sơ hờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất